Triệu Húc quay đầu, chỉ vào cung tiễn treo trên vách tường bên cạnh: "Chỉ cần nghĩ cách lấy được cung tiễn, ta có thể bắn thanh kiếm đen đó xuống."
Bởi vì trần nhà không thấp, trong tình huống không thể mượn lực để dùng khinh công, muốn đụng tới thanh kiếm kia thật sự quá khó.
Nếu tùy tiện tiến lên, rất có khả năng chưa đụng tới thanh kiếm kia, cơ quan kiếm trận đã khởi động.
Cho nên đúng như Triệu Húc nói, cách tốt nhất là dùng cung tiễn.
Chỉ cần dùng đủ lực, sẽ có thể bắn thanh kiếm kia rơi xuống.
Có điều, cung tiễn mà Triệu Húc nhắc đến cũng không dễ lấy được như vậy.
Bởi vì vị trí đặt cung tiễn vừa lúc nằm trong phạm vi kiếm trận, chỉ cần bất cẩn, sẽ khởi động cơ quan.
Một khi cơ quan kiếm trận mở, sẽ kinh động tới thủ vệ bên ngoài.
Bởi vậy, thời điểm lấy cung tiễn, cần phải hết sức cẩn thận.
"Có lẽ, có thể thử xem." Vân Trân nhìn cung tiễn, nói.
Triệu Húc nhìn nàng.
Vân Trân duỗi tay, từ trong tay áo lấy ra một sợi chỉ.
Sau đó, nàng tháo trâm cài cố định tóc trên đầu xuống.
Mái tóc đen nhánh thiếu vật cố định, cứ thế xõa xuống, che khuất nửa bên mặt của nàng.
Nhìn đến đây, Triệu Húc hơi ngây ra một lát.
Lúc này, Vân Trân lại cột sợi chỉ kia vào trâm cài đầu, sau đó quay quay, thử cảm giác, rồi đưa trâm cài cho Triệu Húc.
"Ngươi muốn ta dùng thứ này lấy cung tiễn?" Triệu Húc lập tức hiểu ý nàng.
Vân Trân gật đầu: "Không sai, chỉ là khi trâm cài đầu cuốn lấy cung tiễn, điện hạ hành động nhanh một chút, không thể để cung tiễn chạm đất."
Nếu rơi xuống đất, rất có thể sẽ chạm vào cơ quan kiếm trận.
Kỳ thật, trùng tham rượu A Lãn đang ở trên người Vân Trân.
Nàng có thể cột sợi chỉ vào người A Lãn, để A Lãn bò qua.
Sâu rất nhẹ, hẳn là sẽ không khiến cơ quan khởi động.
Nhưng nàng không dám chắc Triệu Húc có biết sự tồn tại của A Lãn hay không.
Nếu biết, vậy thân phận của nàng sẽ bại lộ.
"Ừ, để ta thử xem." Triệu Húc gật đầu.
Hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nếu chuyện xâm nhập Tàng Bảo Lâu bị thị vệ tuần tra bên ngoài phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Tuy rằng hắn nhiều nhất chỉ bị phụ hoàng mắng vài câu, hoặc cấm túc mấy ngày, nhưng Thịnh Vân Trân thì không.
Nếu việc Thịnh Vân Trân lẻn vào Tàng Bảo Lâu bại lộ, vậy nàng chỉ có một con đường chết.
Triệu Húc không hi vọng nàng xuất hiện trước mặt hắn bởi vì không muốn nhìn thấy gương mặt kia trên một người khác.
Nhưng hắn chỉ hi vọng Thịnh Vân Trân có thể rời đi, chứ không phải muốn nàng chết.
Có một khuôn mặt như vậy sống trên thế gian, ít nhất có thể chứng minh, người kia đã từng tới.
Nghĩ vậy, Triệu Húc không khỏi nắm chặt lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm cung tiễn cách đó không xa.
Cung tiễn cách bọn họ khoảng năm bước.
Cho nên, nếu muốn kéo nó tới đây trước khi rơi xuống đất, như vậy...!
Bịch.
Triệu Húc duỗi tay ném trâm cài đầu ra.
Trâm cài đầu móc vào cung tên, vì quán tính, quấn quanh cung tiễn mấy vòng, vừa lúc cố định cung tiễn.
Triệu Húc hơi dùng sức, thử lực độ, quay đầu nhìn Vân Trân.
Vân Trân gật đầu, đi qua bên cạnh.
Triệu Húc quay đầu, nhìn chằm chằm cung tiễn, nheo mắt.
Đột nhiên, hắn dùng sức, cung tiễn rơi khỏi giá treo, bay về phía này.
Nhưng ngay khi cung tiễn chuẩn bị bay qua kiếm trận, nó bỗng lắc lư một chút, bắt đầu rơi xuống..
Danh Sách Chương: