Vân Trân đứng vững, gật đầu.
Lệ Vô Ngân nhìn nàng, buông nàng ra.
"Cô nương, đại ca ta sao rồi?" Tam gia đứng cạnh hỏi.
"Cha? Cha tỉnh rồi?" Đúng lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết bổ nhào đến mép giường Hoàng Phủ lão gia, vui mừng bắt lấy tay ông, gọi.
Những người khác trong phòng liền quay đầu nhìn, Hoàng Phủ lão gia vốn hôn mê bất tỉnh hiện giờ đã mở mắt, tuy rằng sức khỏe vẫn còn yếu, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hiển nhiên, độc Tam Khắc Phong Hầu đã được giải, tình hình Hoàng Phủ lão gia cũng dần chuyển biến tốt đẹp.
"Lão gia tỉnh rồi sao?"
"Lão gia tỉnh rồi?"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Người ngoài cửa nghe Hoàng Phủ Ngạo Tuyết la lên, liền ùa vào, muốn tận mắt nhìn xem.
Vân Trân và Lệ Vô Ngân nhân cơ hội này ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Độc Thủ Y Tiên đưa ly rượu tới trước mặt Lệ Vô Ngân.
"Nào, Lệ giáo chủ, uống thử rượu này đi, ngon hơn nước trắng của khách điếm rất nhiều." Độc Thủ Y Tiên nói với Lệ Vô Ngân.
Thì ra thời điểm Vân Trân và Lệ Vô Ngân ở trên lầu thi châm cứu Hoàng Phủ lão gia, bên ngoài khách điếm có tiểu thương bán rượu đi ngang.
Độc Thủ Y Tiên là lão tửu quỷ, vừa ngửi được mùi liền đi theo, lúc trở về, trong tay có thêm một vò rượu.
Lệ Vô Ngân bưng lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó một hơi uống sạch.
Vân Trân vốn định ngăn cản nhưng lại không kịp.
"Sao hả?" Độc Thủ Y Tiên thấy hắn uống xong, hỏi.
Lệ Vô Ngân ngồi thẳng người, dưới cái nhìn chăm chú của Vân Trân và Độc Thủ Y Tiên, hắn chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn.
"Thế nào?" Độc Thủ Y Tiên thúc giục.
Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, gật đầu: "Rượu ngon."
Vừa dứt lời, không đợi Độc Thủ Y Tiên nói tiếp, hắn đã ngã xuống bàn, say khướt.
"Gì đây?" Độc Thủ Y Tiên thấy hắn say nhanh như vậy, theo bản năng nhìn Vân Trân, "Hắn không phải giáo chủ U Minh giáo sao? Tửu lượng sao lại kém thế chứ?"
Ai nói là giáo chủ của U Minh giáo thì tửu lượng phải tốt?
Vân Trân bất lực ôm trán.
Tửu lượng của Lệ Vô Ngân không chỉ không tốt, ngược lại còn rất kém.
Vấn đề này có lẽ liên quan tới thể chất.
Nói chung là quen biết nhau nhiều năm, Vân Trân hình như chưa từng thấy hắn uống rượu.
"Đúng là thú vị." Độc Thủ Y Tiên giơ cao ly rượu, hứng thú nhìn Lệ Vô Ngân, "Đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Tửu lượng của hắn thế mà nhỏ như vậy.
Nhưng nếu hắn đã không uống được, rượu ta đây đưa hắn, hắn sao còn phải uống?"
Bởi vì ngài là tiền bối.
Trong lòng Vân Trân trả lời.
"Ba vị..."
Ngay lúc Vân Trân buồn rầu không biết nên xử lý Lệ Vô Ngân uống say thế nào, đột nhiên có người đi về phía bọn họ, nói.
Vân Trân ngẩng đầu, phát hiện là người của cửa hàng Hoàng Phù.
Người nọ thấy Vân Trân nhìn qua, vội nói tiếp: "Tiểu thư nhà ta cảm tạ cô nương ra tay cứu giúp, cho nên cố ý lệnh chúng ta nhường ba gian phòng khách cho ba vị.
Nếu ba vị không chê, đêm nay mọi người cứ dừng chân ở khách điếm."
"Ha ha ha..." Người nọ vừa nói xong, Độc Thủ Y Tiên liền vuốt râu cười nhìn chưởng quầy, "Khi nãy ta nói gì hả? Đêm nay chúng ta sẽ ở đây, ngươi còn không tin?"
Cuối cùng, được tiểu nhị cửa hàng Hoàng Phù hỗ trợ, Vân Trân đỡ Lệ Vô Ngân đã say khướt về phòng..
Danh Sách Chương: