Vân Trân rơi vào trầm tư.
Nhất định là cái gì đó...
Rốt cuộc là gì?
Cái gì bị xem nhẹ?
Nếu đổi phương pháp thì sao?
Ngẫm lại xem, nơi này rốt cuộc có chỗ nào có thể cất giấu bảo tàng như vậy?
Nếu là Thịnh Vân Lan, nàng sẽ giấu bảo tàng ở đâu?
Vùi lấp ngay tại chỗ?
Vậy là chôn dưới đất.
Nhưng dưới đất hình như không có khả năng.
Đây là cách ngu ngốc.
Hơn nữa gần đây cũng không có đất có thể giấu.
Nếu không phải, vậy thì là nơi nào?
Có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Một nơi dễ nhìn thấy nhất, nhưng lại dễ bị xem nhẹ nhất.
Gần đây có nơi nào mắt thấy được ngay?
Vân Trân hướng mắt về phía thác nước..
Nếu hỏi gần đây có nơi nào dễ thấy, vậy chỉ có thác nước này.
Dù là ai tới đây, thứ đầu tiên bị hấp dẫn chính là thác nước trước mặt.
Nhưng thác nước có thể giấu thứ gì?
"Tiểu chủ nhân, người có ý tưởng gì sao?" Bát gia phát hiện sắc mặt Vân Trân thay đổi, vội hỏi.
Miến Đà Loa và thủ hạ cũng sôi nổi nhìn nàng.
"Thác nước này thật đẹp." Vân Trân nói một câu có vẻ nhàm chán.
Nhóm người Bát gia không có phản ứng gì, nhưng A Mãn đứng cách đó không xa làm bộ nhàm chán lại theo bản năng nhìn nàng.
Hành động của nó vừa lúc bị Vân Trân bắt gặp.
"Đệ biết gì đó đúng không?" Vân Trân hỏi.
Nàng vừa dứt lời, Bát gia liền ra hiệu, thủ hạ lập tức bao vây A Mãn.
"Làm gì đấy?" A Mãn nhíu mày, trừng mắt nhìn Vân Trân.
"Thật ra đệ còn biết gì đó, đúng không?" Vân Trân đi đến trước mặt nó, "Ví dụ như, bí mật về thác nước này."
"Thác nước chính là thác nước, có thể có biết mật gì? Ta không biết các ngươi nói gì cả!" A Mãn quay đầu sang một bên.
"Là lão đầu nhi kia nói với đệ.
Khi còn sống, ông ấy vì bí mật của thác nước này mà ở lại đây.
Ông ấy phải vì chủ tử của mình bảo vệ đồ trên đảo này.
Nhưng nếu ông ấy chết rồi, bí mật kia sẽ mai táng cùng ông ấy, ông ấy không thể tiếp tục làm việc cho chủ tử của mình.
Cho nên trước khi chết, ông ấy đã nói bí mật đó cho đệ." Vân Trân nhìn A Mãn, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Sắc mặt A Mãn trắng bệch.
"Có điều, nếu đệ đã đưa bọn ta tới đây, e rằng ngoại trừ bí mật kia, ông ấy còn dặn dò đệ gì đó." Vân Trân lại nói.
Nếu không, A Mãn sẽ không đưa họ tới đây như vậy, hơn nữa còn để nàng phát hiện chỗ đáng ngờ.
A Mãn im lặng một lúc.
"Bọn họ nói ngươi là chủ nhân của tòa nhà kia, ngươi có chứng cứ gì không?" A Mãn nâng cằm.
Xem ra nó bị Vân Trân thuyết phục rồi.
Sắc mặt Vân Trân thả lỏng.
Nàng cười cười, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy.
Tờ giấy kia do nàng vẽ để tham khảo đồ đằng của "Tham Lang", cũng là đồ đằng của gia tộc Thịnh gia.
A Mãn nhận tờ giấy kia, gương mặt nhỏ lần đầu tiên trở nên nghiêm túc.
"Người nuôi nấng đệ hẳn đã cho ngươi xem đồ đằng này." Vân Trân nói, "Hiện giờ, trên cánh tay của ta có đồ đằng giống hệt.
Ta tên Thịnh Vân Trân, là nữ nhi của Thịnh Vân Lan.".
Danh Sách Chương: