Lời Triệu Húc nói phá tan bầu không khí trước đó.
Người ở đây đều quay đầu nhìn Lâm đại thúc.
"Ma Cản thành sao!" Lâm đại thúc xoa xoa cổ, nhìn bọn họ, "Những gì ta biết đều đã kể với các ngài, các ngài còn muốn biết gì nữa?"
Triệu Húc thêm củi vào lửa, nói: "Trước đó ông kể, gia gia ông khi còn trẻ từng đến Ma Cản thành.
Hơn hai mươi người đi, cuối cùng chỉ có hai người sống sót trở về.
Như vậy lúc ấy, bọn họ vì sao đã biết Ma Cản thành nguy hiểm, còn muốn đi?"
Triệu Húc nói xong, đôi mắt Vân Trân giấu sau mặt nạ hơi lập lòe.
Nàng nhớ lý do lúc ấy Lâm đại thúc nói là vì đào bảo.
Đào bảo? Đương nhiên là đào bảo ở Ma Cản thành...!
"Về việc này..." Lâm đại thúc cúi đầu, "Ta đây cũng muốn hỏi các ngài, các ngài vì sao lại muốn đi Ma Cản thành? Hoặc là nên hỏi, các ngài muốn tìm gì?"
Hiện trường lập tức an tĩnh.
Tìm gì?
Đương nhiên là bảo tàng của Thương Vương, địa cung của Thương Vương.
"Thật ra có rất nhiều truyền thuyết về Ma Cản thành trong sa mạc." Đúng lúc này, Lâm đại thúc lên tiếng, "Nghe nói ở đó có tài phú người đời không thể tưởng tượng được, cũng có lời đồn bí mật trường sinh bất tử của quân vương tiền triều giấu ở đó, chờ người có duyên đến.
Ma Cản thành bị thôn dân gọi là quỷ thành, trên thực tế ngoại trừ địa hình nơi đó phức tạp, nguy hiểm dễ khiến người ngoài lạc hướng, quan trọng nhất là nơi đó giống như có một con ma tham lam khủng bố có thể dẫn dụ khát vọng trong nội tâm của con người ra, khiến ngươi từng bước luân hãm.
Điều đáng sợ thật sự chính là dục vọng của con người..."
Lâm đại thúc nói xong, không ai lên tiếng.
"Không ngờ Lâm đại thúc biết nhiều như vậy." Không biết qua bao lâu, Lưu Vân Bạch khẽ cười, nói.
Lâm đại thúc xua tay: "Nào có...!Vị công tử này nói đùa rồi.
Những gì ta vừa kể chẳng qua là nghe người đi trước nói lại, đều là kinh nghiệm bọn họ dùng hơn nửa đời người mới có..."
...!
Sau đó, không ai nói chuyện.
"Khụ khụ..."
Đột nhiên hai tiếng ho khan phá vỡ hiện trường yên lặng.
Trước khi Triệu Húc quay đầu, Lệ Vô Ngân đã đứng dậy, vươn tay về phía Vân Trân: "Nàng nên nghỉ ngơi rồi."
Vân Trân che miệng, lại ho khan mấy tiếng, gật đầu.
Có điều, nàng không đặt tay lên tay Lệ Vô Ngân, mà tự mình đứng dậy, chỉnh lại áo choàng, gật đầu với người đối diện, sau đó theo Lệ Vô Ngân vào lều trại.
...!
Đối diện, sau khi hai người vào lều trại, Triệu Húc dời mắt đi.
"Hai người họ ở cùng nhau sao?" Bên cạnh, Lưu Vân Bạch hỏi.
Triệu Húc không trả lời, mà thêm củi vào lửa.
...!
Bên này, Lệ Vô Ngân chỉ đưa Vân Trân vào lều trại, đêm nay hắn nghỉ ngơi ở chỗ khác.
"Đừng quên những gì nàng từng nói với ta." Lệ Vô Ngân cau mày nhìn Vân Trân trước mặt, nói, "Lần này, sau khi chuyện bảo tàng của Thương Vương kết thúc, nàng về tổng bộ đi.
Ta không hi vọng nàng lại gặp tên đó."
Không hi vọng nàng lại trở về cuộc sống trước kia, có bất kỳ liên quan với những người đó, đặc biệt là người của Ninh Vương phủ!
Hắn không hi vọng lại thấy bộ dáng nàng khom lưng uốn gối, cầu toàn trước mặt người ta.
Cũng không muốn thấy nàng vì người kia, vì giải trừ tình nhân cổ trong người, không tiếc mỗi ngày đều uống độc dược, tàn hại cơ thể mình.
Hắn hi vọng, nàng chính là nàng!
Tự do tự tại, không có trói buộc, cho dù làm yêu nữ thì có thế nào?.
Danh Sách Chương: