Trước khi rời đi, Mặc Nhiễm lần nữa tới tìm Vân Trân.
Vân Trân kinh ngạc với sự cố chấp của nàng ta.
Mặc Nhiễm thấy vậy, cười khổ: "Ta biết, trước đây là ta suy nghĩ không chu toàn, mang đến phiền phức cho ngươi, ngươi hoài nghi động cơ của ta là bình thường.
Kỳ thật, ta giúp ngươi là vì tỷ tỷ của ngươi."
"Tỷ tỷ của ta?" Vân Trân sửng sốt.
Lúc này, mặt trăng đã lên cao.
Các nàng đứng trong viện, trên gương mặt tố lệ của Mặc Nhiễm hiện lên vài phần hồi ức trong quá khứ.
"Ta quên mất, lúc Triều Ca tỷ tỷ bị bán vào vương phủ, ngươi còn chưa chào đời, đương nhiên không có ấn tượng.
Còn về phụ mẫu của ngươi..." Mặc Nhiễm vẫy tay, "Thôi, đây là chuyện nhà của Triều Ca tỷ tỷ, ta không tiện nhắc lại.
Năm đó ta nợ Triều Ca tỷ tỷ một phần nhân tình, đến cuối cùng vẫn không có cơ hội trả lại..."
Nói tới đây, ánh mắt nàng lộ sự đau thương.
Triều Ca tỷ tỷ?
Phụ mẫu?
Không có cơ hội trả lại?
Trong lòng Vân Trân lặng lẽ xâu kết những từ ngữ quan trọng.
Theo cách nói của Mặc Nhiễm, nguyên thân có một tỷ tỷ cũng bị bán vào vương phủ, chỉ là hiện tại, tỷ tỷ kia có vẻ đã không còn...!
"Lúc trước ta không biết ngươi cũng ở trong danh sách đi Nam Hoang, sau khi biết, lòng vẫn luôn hối hận, cho nên trước khi tới đây, ta đã cầu xin La ma ma mang theo người hồi kinh." Mặc Nhiễm nói, "Trân Nhi, ngươi cùng ta hồi kinh đi.
Nói ra thì đại bất kính, nhưng ngươi đi theo mẫu tử Tô phi ở đây căn bản không có tiền đồ gì, còn không bằng theo ta hồi kinh, ít nhất trong vương phủ ở kinh thành, ta còn có thể chiếu cố ngươi đôi chút."
Nói xong, Mặc Nhiễm chờ mong nhìn nàng.
Vân Trân do dự.
Nói thật, nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của Mặc Nhiễm.
Có một khắc, nàng cũng bị Mặc Nhiễm lay động.
Dù sao thời gian nửa năm ngắn ngủi ở đây, nàng đã trải qua sinh tử quá nhiều lần.
Ngụy Thư Tĩnh và Triệu Húc đều nói, nếu có cơ hội, hãy rời khỏi nơi này.
Thanh Lương sơn trang này tuy xa kinh thành thị phi, kỳ thật không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ở dưới nó là sóng ngầm mãnh liệt nhìn không thấy.
Chỉ là...!
Không biết tại sao, giờ khắc này nàng lại nghĩ tới Ngụy Thư Tĩnh, Triệu Húc, những chuyện họ cùng nhau trải qua.
...!
Có lẽ nhìn ra do dự trong lòng nàng, cuối cùng Mặc Nhiễm chỉ nói cho nàng thời gian một ngày để suy xét.
Sáng sớm hôm kia, nàng ta phải khởi hành hồi kinh.
Nếu Vân Trân đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm.
Vân Trân cáo biệt Mặc Nhiễm, mang tâm sự nặng nề trở về.
"Meo..."
Khi nàng đi ngang hoa viên, bỗng có tiếng mèo kêu trong bóng đêm truyền tới.
Vân Trân dừng lại.
"Meo..."
Rất nhanh, một con mèo hoang ngậm chim sẻ từ bụi cỏ chui ra.
Vân Trân "A" một tiếng, đây không phải con mèo nàng gặp lúc trước sao?
Mèo nhìn nàng, run một cái làm rớt hết lá trên người, sau đó ngậm chim sẻ chạy về phía đông viện.
"Đứng lại!"
Vân Trân nhìn rõ hướng nó bỏ trốn, lập tức đuổi theo.
...!
Nàng đuổi theo mèo đen tới gần phòng bếp.
"Ngoan nào, mau buông chim sẻ xuống, sau đó rời đi! Đây không phải nơi ngươi nên tới." Vân Trân vừa nói vừa tới gần.
Mèo đen ngậm chim sẻ, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm nàng.
Ngay thời điểm nàng sắp đến gần, con mèo đột nhiên phóng lên nhánh cây, sau đó trèo lên tường.
Lúc này, nó quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Vân Trân, ánh mắt như tỏ vẻ khinh thường, sau đó vẫy đuôi nhảy tới bờ tường khác.
"..." Vân Trân.
Nàng vừa bị một con mèo xem thường sao?
Ngay lúc dở khóc dở cười, nàng lại nghe nơi xa truyền tới tiếng nói chuyện.
Vân Trân mang theo nghi hoặc quay đầu, thấy Tô trắc phi cùng một nam nhân đi về phía này.
Nàng còn chưa nghĩ kỹ, thân thể đã thay nàng quyết định trốn vào gốc cây bên cạnh..
Danh Sách Chương: