Rất nhanh hoàng đế đã ban chết cho Từ Tiệp Dư cùng tên thị vệ bà ta dan díu.
Vì có chuyện của Từ Tiệp Dư trước đó, chuyện trong cung có thêm một vị Thịnh Tài Tử ngược lại không quá trương dương.
Nhiều nhất mọi người chỉ tò mò, nhưng đối với chuyện giường chiếu của hoàng đế, không ai dám tùy tiện nghị luận.
Cứ như vậy, Thịnh Lang Hoàn dọn vào Tiêu Phòng Viện.
Thịnh Lang Hoàn là tài tử, vốn dĩ không nên độc hưởng một tòa cung uyển, nhưng vì tiên hoàng qua đời còn chưa tới một năm, hậu cung của hoàng đế trống trải, rất nhiều cung điện bỏ trống.
Cho nên, hiện giờ nương nương chủ tử có chút phẩm cấp đều có cơ hội ở riêng một tòa cung điện.
Vân Trân ở lại Tiêu Phòng Viện cùng Thịnh Lang Hoàn mấy ngày.
Cảm xúc của Thịnh Lang Hoàn đã dần bình tĩnh lại.
Mỗi ngày, nàng ấy đều tới Khôn Càn Cung thỉnh an Vương Hoàng Hậu, ngoại trừ việc này, đa số thời gian đều ở Tiêu Phòng Viện.
Hậu cung của hoàng đế xảy ra chuyện của Từ Tiệp Dư, gần đây ông ta cũng không có tâm trạng tới hậu cung, càng không gọi vị chủ tử nào thị tẩm.
Ngày tháng của Thịnh Lang Hoàn cũng coi như được yên bình.
...!
Hôm nay, Vân Trân nói ra tính toán của mình với Thịnh Lang Hoàn.
"Muội thật sự muốn làm như vậy?" Thịnh Lang Hoàn nghe xong, kinh ngạc hỏi.
"Vâng, Tam tỷ, muội đã suy nghĩ kỹ càng." Vân Trân đáp.
"Nhưng..." Thịnh Lang Hoàn nhíu mày, gương mặt lộ vẻ khổ sở, "Đời này của ta coi như xong rồi.
Mà muội, vẫn còn tương lai tốt hơn, hoàn toàn không cần thiết phải cùng ta ở lại hoàng cung này.
"Tam tỷ, tỷ đừng nói như vậy, muội đã quyết định rồi." Vân Trân nắm lấy tay nàng, lắc đầu, "Muội muốn ở lại giúp tỷ, ngoại trừ trở thành cung nữ thì không còn cách nào khác.
Có điều, Tam tỷ không cần cảm thấy có gánh nặng.
Muội lựa chọn ở lại, thứ nhất là vì muốn giúp Tam tỷ, thứ hai, muội cũng có lý do của bản thân mình.
Còn về lý do đó, tạm thời muội không có cách nào nói với Tam tỷ."
Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, thở dài: "Được."
Có lẽ nàng không giúp được Thịnh Lang Hoàn quá nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ở trong cung, nàng sẽ nỗ lực che chở nàng ấy.
"Ta nói với một chuyện." Lúc này, Thịnh Lang Hoàn nắm chặt tay nàng, nhấp môi muốn nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, nhìn nàng ấy, nghe nàng ấy nhẹ giọng, "Đêm đó, chính là đêm mừng thọ Thái Hậu, ta thật ra...!Thật ra không cẩn thận trúng chiêu của người khác, uống phải nước bị người ta bỏ thuốc..."
Vân Trân không ngờ Thịnh Lang Hoàn sẽ chủ động nhắc lại chuyện đêm đó.
Nghe nàng ấy nói, Vân Trân không khỏi căng thẳng, mà bản thân Thịnh Lang Hoàn cũng trở nên nghiêm túc.
"...!Cho nên, ta nghi ngờ nước trái cây kia có vấn đề..." Nói tới đây, Thịnh Lang Hoàn rối rắm, "Nhưng nước trái cây kia là Hoán Hoán đưa cho ta.
Tuy rằng ta không muốn hoài nghi muội ấy, nhưng chuyện này...!Dù thế nào cũng có liên quan tới muội ấy..."
Nói xong, Thịnh Lang Hoàn liền cau mày.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
Tâm trạng nàng ấy lúc này, sao nàng không hiểu?
Thịnh Lang Hoàn đang nghi ngờ Liễu Hoán Hoán.
Nhưng Liễu Hoán Hoán và nàng ấy thân như tỷ muội, mấy ngày nay, hai người ở chung rất tốt.
Thịnh Lang Hoàn không muốn tin kẻ đứng sau hạ thuốc là Liễu Hoán Hoán.
"Có lẽ không phải nàng ấy...!Sau khi xảy ra sự việc, nàng ấy là người đáng nghi nhất, nhưng nàng ấy không ngốc như vậy..." Vân Trân do dự nói..
Danh Sách Chương: