"Vậy Trúc Nhi..." Vân Trân lại nhìn Trúc Nhi.
"Ta...!Ta cũng có việc!" Trúc Nhi nhìn chằm chằm độc trùng, rùng mình một cái, vội chạy đi.
"Phán..."
Vân Trân còn chưa nói xong, Phàn Nhi đã quay mặt bỏ chạy.
"Vậy các ngươi..."
Nàng lại nhìn những người khác.
Bọn họ căn bản không dám nhìn nàng, vội bỏ đi, sợ chậm chân sẽ bị nàng giữ chặt, ở lại cùng nàng xử lý độc trùng dưới đất.
"A, các ngươi...!Các ngươi đừng chạy..." Vân Trân gọi.
Kết quả, một đám người đều chạy còn nhanh hơn thỏ!
"Thật là!" Thấy người đã đi hết, Vân Trân không nhịn được mà lắc đầu, cảm khái, "Vì sao tiểu cô nương thời này đều nóng nảy như vậy? Đều không nghe ta nói hết.
Đúng không, A Lãn?"
Câu cuối cùng, nàng ngồi xổm xuống, nói với con sâu nhỏ trên hộp gấm kia.
Dứt lời, nàng vươn một ngón tay, chọc chọc lên người nó.
Con sâu lắc lư hai cái, sau đó từ hộp gấm lăn xuống đất.
"A, ngươi đúng là lười, sao nhanh như vậy đã ngủ rồi? Không phải ngươi cũng ngủ đông đấy chứ?" Nói rồi, Vân Trân cầm con sâu lên đặt trong lòng bàn tay, hỏi.
A Lãn chỉ là trùng tham rượu nàng và sư phụ có duyên gặp được ở một thôn xóm trong núi Nam Hoang.
Nó nhìn thì dọa người, trên thực tế tính cách rất ôn hòa, sức công kính còn kém hơn Hắc đại nhân.
Chỉ là không ngờ A Lãn "vô hại" như vậy có thể dọa đám người Đông Thiền kia.
"Có điều, đây cũng coi như bọn họ tự làm tự chịu!"
Vân Trân vui vẻ sờ lưng A Lãn.
Nếu bọn họ không khiêu khích trước, nàng cũng sẽ không lấy A Lãn ra dọa người.
Có điều trải qua chuyện này, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không dám tới gây chuyện nữa.
...!
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh.
Mở mắt, đã tới trừ tịch.
Hôm nay, hai vị chủ tử của Thính Tuyết Hiên đều phải theo Ninh Vương vào cung dự tiệc.
Đi theo, ngoại trừ mẫu tử Tô trắc phi, còn có vương phi, Đại tiểu thư Triệu Ngọc Dao cùng Liễu trắc phi ở Liễu Viên.
Tuy rằng yến tiệc diễn ra vào buổi tối, nhưng sáng sớm bọn họ đã phải vào cung, thỉnh an đương kim Thánh Thượng, tới hậu cung thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng các vị nương nương.
Thời điểm xuất phát, Vân Trân và Quả Nhi đứng trong đám hạ nhân nhìn Tô trắc phi và Triệu Húc lên xe ngựa.
Trước khi lên xe ngựa, Triệu Húc quay đầu nhìn thoáng qua phía bên này.
Chờ tìm được Vân Trân, hắn từ xa gật đầu với nàng.
Lập tức, đám nha hoàn xung quanh đều kích động.
"Oa, vừa rồi Tứ thiếu gia gật đầu với ta đấy!"
"Ngươi nhìn lầm rồi! Tứ thiếu gia nhìn ta!"
"Rõ ràng là nhìn ta!"
...!
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Vân Trân không khỏi sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
Xem ra tiểu nam hài trong ấn tượng kia không biết từ khi nào đã trở thành thiếu niên lang trưởng thành hấp dẫn nữ tử.
Hiện tại đã có người tranh giành tình cảm của hắn, vậy sau này không biết sẽ còn thế nào?
"Trân Nhi, hoàn hồn đi!" Đúng lúc này, nàng bị Quả Nhi đẩy một cái.
"Hả?" Nàng hoàn hồn, phát hiện xe ngựa đã đi, hạ nhân đứng ở cửa cũng bắt đầu tan.
"Vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy, ngây ngươi như thế?" Quả Nhi hỏi.
"Không, không có gì." Vân Trân lắc đầu.
Quả Nhi không hỏi nữa, mà kéo nàng đi tìm Xuân Miêu.
Mẫu tử Tô trắc phi đi rồi, Bích Diên đi rồi, hiện tại ở Thính Tuyết Hiên, Xuân Miêu có chức vị cao nhất.
Quả Nhi kéo nàng đi tìm Xuân Miêu xin nghỉ, nhân lúc trước khi chủ tử trở về ra ngoài đi dạo.
Tết nhất, Xuân Miêu cũng không khó xử các nàng, trực tiếp cho nghỉ.
"A, tốt quá!" Quả Nhi cao hứng, "Trân Nhi, ngươi hẹn Ngụy thiếu hiệp ở đâu vậy?".
Danh Sách Chương: