"Trước đi thỉnh an Đức Phi nương nương, sau lại tới cung của Bạch Phi nương nương bắt mạch." Vân Trân trả lời.
"Ta không ngờ Vân phi lại qua lại với Bạch Phi đấy?"
Vân Trân nhìn Triệu Ngọc Nhung, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: "Công chúa không phải thần tiên, không phải mọi chuyện trên thế gian này công chúa đều có thể biết."
Triệu Ngọc Nhung híp mắt: "Đúng rồi, chuyện Thanh Hiếu huyện chúa chết ở hôn lễ, bổn công chúa cũng nghe nói.
Bổn công chúa vốn định đi bái tế, không ngờ lại cảm nhiễm phong hàn, không thể ra ngoài.
Lần sau Vân phi tảo mộ cho Thanh Hiếu huyện chúa, nhớ nhắc bổn công chúa một chút, bổn công chúa cũng qua đốt cho nàng ấy nén nhang."
Ánh mắt Vân Trân trầm xuống.
"Công chúa gọi sai rồi.
Tử Thị đã gả cho Chiến tướng quân, hiện giờ công chúa nên gọi nàng ấy là Chiến phu nhân.
Dù nàng ấy còn sống hay đã chết, thân phận đều sẽ không có gì thay đổi."
Vân Trân vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Ngọc Nhung liền hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nàng ta trừng mắt nhìn Vân Trân.
Vân Trân không chịu yếu thế, cũng nhìn lại.
"Trời nóng, Vân phi nhớ bảo trọng." Nói xong, Triệu Ngọc Nhung dẫn người bỏ đi.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh Triệu Ngọc Nhung đi xa dần.
Bốn năm trước, thời điểm rời khỏi kinh thành, nàng và Triệu Ngọc Nhung đã xé rách mặt ngoài bình tĩnh.
Nàng biết, Triệu Ngọc Nhung hận không thể giết chết nàng.
Không chỉ vì nàng biết bí mật của Triệu Ngọc Nhung, nguyên nhân trong đó còn có liên quan tới Ngụy đại ca.
Nhưng Triệu Ngọc Nhung lại không dám trực tiếp xuống tay với nàng.
Bởi vì nàng ta biết Vân Trân khống chế bí mật lớn nhất của mình.
Một khi bí mật kia bại lộ, Triệu Ngọc Nhung chẳng khác nào mắc vào tội khi quân.
Tu hú chiếm tổ nhiều năm như vậy, càng hưởng thụ thân phận hiện giờ, Triệu Ngọc Nhung sẽ càng sợ hãi mất đi.
Có điều bản thân nàng ta cũng hiểu, chuyện năm đó chính là nhược điểm trí mạng của nàng ta.
Mà Vân Trân cũng sẽ không dễ dàng nói ra chuyện đó.
Bởi vì một khi chân tướng bị công bố, cuối cùng bị hạch tội không chỉ một mình Triệu Ngọc Nhung.
Các nàng cùng giữ bí mật kia, đồng thời cũng đề phòng nhau.
...
Sau khi xuất cung, Vân Trân sai người truyền tin cho Phiến Nhu.
Đây là lựa chọn của Phiến Nhu.
Cơ hội, nàng đã tranh thủ cho nàng ta.
Cuối cùng Phiến Nhu có thể đi đến đâu thì đây không còn là chuyện Vân Trân có thể lo nữa.
...
Bên phía Chiến Sơn Hà, hoàng đế phong gã là "Đại tướng quân", thống lĩnh Trấn Bắc quân, đồng thời lại sách phong thêm mấy phó tướng.
Bên ngoài là nói mấy phó tướng kia hiệp trợ Chiến Sơn Hà làm việc, nhưng trên thực tế lại là tai mắt hoàng đế phái tới để giám thị Chiến Sơn Hà.
Trước khi đi, Chiến Sơn Hà mời Vân Trân và Triệu Húc ăn cơm.
Nơi dùng bữa vẫn là Túy Tiên Lâu.
Mới cách đây không lâu, cùng tửu lâu, cùng phòng, Chiến Sơn Hà và Tử Thị từng mời Vân Trân và Triệu Húc.
Nhưng bốn người ngay lúc đó, không ai ngờ chớp mắt bọn họ sẽ dùng cách như vậy gặp lại nhau ở nơi này.
Bốn người khi đó đã biến thành ba người bây giờ.
"Túc Vương, Vân phi, ân tình của hai người, Chiến Sơn Hà khắc cốt ghi tâm." Chiến Sơn Hà giơ cao chén rượu, nói với Triệu Húc và Vân Trân ngồi đối diện, "Ly rượu này, ta thay Tử Thị kính hai người."
Vân Trân nhìn Triệu Húc, sau đó hai người giơ chén rượu, ba người cùng uống.
....
Danh Sách Chương: