Bịch.
Tay cầm cục đá lớn nện vào đầu hoàng đế.
Rất nhanh, máu từ tóc ông ta chảy xuống, che khuất đôi mắt.
"Y Lan?" Hoàng đế mở to hai mắt, không dám tin.
Sau đó, ông ta ngã xuống người Vân Trân.
"Ưm..." Vân Trân ném cục đá ra, thở hổn hển.
Hít thở mấy hơi, nàng cuống quít đẩy hoàng đế trên người nàng xuống, sau đó đỡ cây hoa quế bên cạnh đứng dậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn trên lầu đối diện.
Chỉ thấy ở lan can có hai người đang đứng.
Lưu Vân Bạch mặc một bộ bạch y, tay cầm xương cốt làm sáo, đứng ở lầu hai, mặt không cảm xúc nhìn về hướng này.
Mà Nha Sát vẫn trước sau như một đứng sau Lưu Vân Bạch.
Nhìn cảnh này, Vân Trân sao còn không rõ?
Nàng bị Lưu Vân Bạch tính kế!
Ban đầu, cái gì chỉ là ngồi cùng hắn, nghe hắn tâm sự, đến cuối cùng hắn mất khống chế, những lời hắn nói với nàng...!Chẳng qua đều nằm trong kế hoạch của hắn!
Sau khi nàng tỉnh lại, tay chân mềm nhũn, đầu nặng nề...!Tất cả đều do Lưu Vân Bạch.
Chuyện Lưu Vân Bạch muốn làm chính là để nàng tới tòa viện này gặp hoàng đế tới bái tế ngày giỗ của Y Lan.
Hắn chẳng qua muốn nhìn xem một màn vừa rồi.
Lưu Vân Bạch, Lưu Vân Bạch!
"Ưm..."
Cơ thể ngày càng nóng, Vân Trân không khống chế được mà rên rỉ.
Xem ra thuốc Lưu Vân Bạch hạ trong cơ thể nàng không đơn giản như nàng tưởng.
Nàng bắt buộc phải mau chóng rời khỏi đây!
Nàng nhìn hoàng đế bị nàng đập đầu nằm dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn Lưu Vân Bạch đứng trên lầu đối diện.
Ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.
Vân Trân nắm lấy vạt áo trước ngực, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
"Chủ nhân, cứ để nàng ấy đi như vậy sao?" Trên lầu đối diện, Nha Sát hỏi Lưu Vân Bạch.
Lưu Vân Bạch híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Trân đi xa, ngón tay cọ xát sáo xương.
Mãi đến khi thuộc hạ tới bẩm báo, nói Vân Trân đã rời khỏi tòa nhà này, Lưu Vân Bạch mới dừng tay.
"Bảo đại phu tới xem, đừng để ông ta chết."
Dứt lời, Lưu Vân Bạch xoay người bỏ đi.
...
Bên này, Vân Trân thất tha thất thểu chạy đi.
Hiện tại, trời bên ngoài đã tối sầm.
Không biết có phải do tòa nhà của Lưu Vân Bạch ở nơi hẻo lánh hay không, mãi đến khi ra ngoài ngõ nhỏ, nàng vẫn không nhìn thấy ai.
"Ưm..."
Vân Trân đột nhiên che miệng, mở to hai mắt.
Lưu Vân Bạch thế mà hạ mị dược trên người nàng!
Hiện tại dược hiệu đang phát tác, nàng không thể cứ đi tiếp, phải nhanh chóng tìm một chỗ giải trừ dược tính mới được.
Vân Trân cắn răng, ôm ngực, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Hết cách rồi, nàng phải nhanh chóng thi châm cho mình.
Chờ chạy đến đầu ngõ, nàng theo thói quen sờ eo, phát hiện nơi đó trống rỗng, cái gì cũng không có.
Nàng lúc này mới phát hiện y phục cùng đồ trên người nàng, thời điểm nàng thay xiêm y đã bị đám hạ nhân kia mang đi.
Chẳng lẽ Lưu Vân Bạch sợ nàng sau khi nhìn thấy hoàng đế, rút châm tự vệ, nên đã bày mưu tính kế trước?.
Danh Sách Chương: