Thời điểm Triệu Húc buông nàng ra, cả hai đều thở hổn hển.
"Phải tự bảo vệ mình thật tốt."
Cuối cùng, Triệu Húc nâng mặt nàng lên, hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Dứt lời, hắn buông nàng ra, xoay người rời đi.
Vân Trân ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn, giơ tay sờ nơi hắn vừa hôn qua, nhiệt độ nóng lên khiến má nàng ửng đỏ.
Nàng làm sao vậy?
Vân Trân chớp mắt.
Nụ hôn vừa rồi của Triệu Húc rốt cuộc có ý gì?
Nàng vốn định tìm Triệu Húc hỏi cho rõ ràng, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, hình như không còn cơ hội.
...
Chuyện tối nhanh chóng truyền khắp vương phủ.
Sáng hôm sa, thời điểm Vân Trân xuống bếp ăn cơm, liền phát hiện bọn nha hoàn đều bàn tán hôm qua.
có người đoán hai thích khách kia cuối cùng trốn ở đâu, do ai phái tới; cũng có người nói tới chuyện xảy ra trong phòng Triệu Húc tối qua, sôi nổi suy đoán nha hoàn bên gối Tứ thiếu gia kia rốt cuộc là ai?
Lúc này, Vân Trân thầm cảm thấy may mắn, thời điểm xuống giường Triệu Húc, nàng luôn cúi đầu, dùng tóc che mặt, ngoại trừ số ít người biết nàng, đoán được thân phận của nàng ra thì những người khác không ai rõ lắm.
Mà người biết thân phận của nàng, như Lưu Vân Bạch và Tô Thanh Loan cũng không có khả năng nói bậy về chuyện này.
Có điều, chờ dùng xong bữa sáng, thời điểm về phòng, Vân Trân vẫn bị chặn lại, hỏi nha hoàn tối qua ở trong phòng Tứ thiếu gia có phải nàng không?
Vân Trân không biết các nàng nghe chuyện này từ đâu, chỉ nói tối qua mình ngủ sớm, không biết gì cả, sau đó vội vàng rời đi.
Vừa về phòng, Bích Diên liền tới.
"Nương nương bảo ngươi thu dọn, lát nữa sẽ xuất phát."
"Nhanh như vậy?"
Bích Diên mặc kệ nàng, chỉ giao cho nàng một phong thư, nói: "Trong này là chuyện nương nương muốn ngươi làm."
Vân Trân nhận lấy.
Tối qua thời điểm Tô trắc phi triệu kiến nàng, hình như có nói để nàng rời kinh lúc này, một là tránh đầu sóng ngọn gió, hai là có nhiệm vụ muốn nàng đi hoàn thành.
"Ngươi mau thu dọn đi.
Nửa canh giờ sau, xa phu ở cửa sau chờ ngươi." Bích Diên nói xong, liền xoay người ra ngoài.
Nửa canh giờ sau?
Vân Trân nắm chặt phong thư.
Vậy cũng ngắn quả, căn bản không cho nàng thời gian dư dả để làm gì.
...
Vân Trân thu dọn hành lý đơn giản, liền ngồi vào bàn, cầm bút viết thư cho Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh, nói với bọn họ nàng tạm thời rời khỏi kinh thành một khoảng thời gian.
Viết thư xong, Vân Trân đi tìm Quả Nhi, nhờ nàng ấy giao thư cho Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh.
"Ngươi muốn đi bây giờ?"
"Đúng vậy, bây giờ phải đi." Vân Trân gật đầu, "Phiền ngươi giao bức thư này cho thiếu gia và Ngụy đại ca."
"Ta biết rồi.
Ta chỉ là có chút luyến tiếc ngươi.
Ngươi muốn đi bao lâu?" Quả Nhi hỏi.
Đi bao lâu?
"Ta cũng không biết." Vân Trân thấy Quả Nhi bĩu môi, không nhịn được mà xoa đầu nàng ấy, "Đâu phải không trở về, ngươi đừng buồn."
"Vậy ngươi sớm trở về một chút." Quả Nhi cầm tay nàng, nói.
"Ừ, ta sẽ cố gắng." Vân Trân lắc đầu.
Trong thư Tô trắc phi chỉ viết chuyện bảo nàng làm, hoàn toàn không có thời điểm nàng trở về.
Có điều, Vân Trân cũng không quá để ý.
Dù sao, Tô trắc phi cũng không có lý do gì bắt nàng ở biệt trang mãi.
Còn về việc khi nào sẽ về?
Hẳn là sẽ nhanh thôi.
....
Danh Sách Chương: