Sau hôm đó, Vân Trân ở trong phủ có gặp Thúy Vân vài lần.
Thúy Vân nhìn thấy nàng, dường như không còn tâm trạng xấu hổ của ngày đó, vẫn vừa nói vừa cười, thái độ rất thân mật.
Hôm nay, Vân Trân tới Tương Tẩy Viện lấy y phục, trên đường về Thính Tuyết Hiên, lại gặp Thúy Vân.
Khi đó, trong tay Thúy Vân đang cầm một chung canh gà.
Thấy nàng, Thúy Vân thở phào, vội vàng đi tới.
"Trân Nhi, gặp ngươi thì may quá! Ta hơi đau bụng, muốn đi nhà xí một chút, ngươi giúp ta trông chừng canh gà của nương nương nhé!" Thúy Vân nôn nóng nhìn nàng.
Đưa canh gà qua thấy nàng không nhận, Thúy Vân dứt khoát để canh gà trên bàn đá bên cạnh, ôm bụng chạy đi, căn bản không cho Vân Trân cơ hội cự tuyệt.
Qua khoảng thời gian dùng nửa chung trà nhỏ, Thúy Vân thần thanh khí sảng xoa bụng trở về, sau khi cảm tạ nàng liền bưng chung canh gà rời đi.
Vân Trân nhìn theo, ánh mặt lộ sự nghi hoặc.
...!
Trưa hôm đó, Thúy Vân dẫn theo người xông vào Thính Tuyết Hiên.
Lúc ấy, Tô trắc phi ra ngoài, Triệu Húc cũng không ở trong phủ, Thính Tuyết Diên chỉ có ba nha hoàn Vân Trân, Quả Nhi và Xuân Miêu.
Loảng xoảng.
Cửa Thính Tuyết Hiên bị người bên ngoài đá văng, theo đó, liền thấy Thúy Vân dẫn mấy phụ nhân thân thể rắn chắc xông vào.
"Ai là Trân Nhi? Trân Nhi, mau ra đây!" Có bà tử hung hãn kêu lên.
"Các ngươi là ai? Tới Thính Tuyết Hiên làm gì?" Xuân Miêu dẫn Vân Trân và Quả Nhi ra ngoài, liền thấy trận thế như vậy.
"Trân Nhi là ai?" Bà tử kia không chỉ không trả lời, ngược lại càng kiêu ngạo.
Xuân Miêu nhíu mày, không đáp.
Lúc này, Thúy Vân đứng ra, bi phẫn chỉ vào Vân Trân: "Ma ma, ả chính là Trân Nhi."
"Thúy Vân, ngươi làm gì thế hả?" Quả Nhi hét lớn.
"Ngươi chính là Trân Nhi?" Bà tử kia hỏi.
.
Tiên Hiệp Hay
Vân Trân nhìn Xuân Miêu và Quả Nhi, lại nhìn Thúy Vân đối diện, nói: "Là ta."
"Người đâu, mau bắt nó lại cho ta!" Bà tử kia thấy nàng thừa nhận, lập tức ra lệnh.
Dứt lời, đám người phía sau lập tức xông tới vặn tay Vân Trân ra sau lưng, giải tới trước mặt bà tử hung hăng kia.
"Các ngươi bắt Trân Nhi làm gì?" Xuân Miêu thấy họ định đưa Vân Trân đi, vội ngăn cản.
"Nha hoàn Trân Nhi của Thính Tuyết Hiên hạ độc mưu hại Liễu phi nương nương, bây giờ chúng ta giải ả về Liễu Viên chịu thẩm! Đi!" Bà tử kia dứt lời, liền đẩy Xuân Miêu ra, giải Vân Trân rời đi.
Biến cố này tới quá đột ngột.
Quả Nhi ngây ra một lúc hoàn hồn, kéo tay Xuân Miêu, bật khóc: "Xuân Miêu tỷ tỷ, bọn họ nói Trân Nhi hạ độc mưu hại Liễu phi nương nương là sao? Trân Nhi sao có thể hạ độc mưu hại Liễu phi nương nương? Xuân Miêu tỷ tỷ, hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Trân Nhi bị oan, nàng ấy bị đưa tới Liễu Viên, chắc chắn sẽ mất mạng...!Hu hu..."
"Ngươi đừng hoảng hốt!" Xuân Miêu trấn an.
Trân Nhi hạ độc mưu hại Liễu phi nương nương?
Dù chuyện này có thật hay không, một khi Trân Nhi vào Liễu Viên, chỉ sợ khó mà sống sót bước ra.
Muốn giải quyết, cũng chỉ có thể mời chủ tử ra mặt!
"Hôm nay thiếu gia đi hiệu sách phố Đông, ngươi mau đi mời ngài ấy về! Bây giờ có thể cứu Trân Nhi chỉ có thiếu gia! Ngươi mau đi!" Xuân Miêu nói.
"Được được, muội đi ngay!" Quả Nhi lau nước mắt, vội chạy ra ngoài.
Xuân Miêu đứng tại chỗ, nôn nóng nhéo ngón tay, sau đó nâng bước đi về phía Liễu Viên.
...!
Bên này, Vân Trân bị mấy bà tử giải tới Liễu Viên.
Vừa vào, liền có nha hoàn mặc xiêm y màu hồng từ trong phòng lao ra, trực tiếp tát Vân Trân một cái..
Danh Sách Chương: