Thiết Trụ kể xong, mọi người càng hoài nghi, đề phòng nhìn họ.
"Đến nước này, các ngươi còn dám nói các ngươi không có rắp tầm khác?"
"Những thiếu nữ đó khẳng định do các ngươi bắt! Các ngươi bắt A Châu trước, sau đó chờ trên đường Thiết Trụ về nhà, lừa sự tín nhiệm của Thiết Trụ, khiến gã cho rằng các ngươi có thể giúp gã tìm được muội muội.
Sau đó, các ngươi tới trấn của chúng ta.
Các ngươi bắt đầu giả mù sa mưa hỏi thăm A Châu chính là muốn nhìn xem, thời điểm các ngươi bắt A Châu đi có để lộ manh mối chứng minh thân phận của các ngươi hay không..."
"Không sai! Sau khi các ngươi biết không ai hoài nghi các ngươi, liền ném thi thể của Miêu Miêu ra, khiến người dân trong trấn khủng hoảng, như vậy sẽ dễ bắt những thiếu nữ khác!"
"Khẳng định là các ngươi!"
"Tới lúc này rồi, các ngươi đừng hòng chống chế!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu, dáng vẽ đã hoàn toàn nhận định bọn họ chính là đám người bắt cóc thiếu nữ.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt họ lại!" Trấn trưởng lớn tiếng.
"Không sai! Bắt lại! Mau bắt lại!"
"Mau lên! Bắt lấy bọn họ!"
Những người khác phụ họa, bắt đầu vây quanh bọn họ.
"Hiện giờ phải làm sao đây?" Bát sư huynh hỏi.
"Rời khỏi nơi này trước rồi tính." Vân Trân nói.
Cảm xúc người dân hiện tại đang kích động, nhận định bọn họ chính là hung thủ.
Bọn họ có giải thích, đối phương cũng không tin, chi bằng rời khỏi đây trước, tìm được hung thủ đứng sau mọi chuyện, chứng minh trong sạch!
"A! Ta phải giết ngươi!" Lúc này, có người giơ đòn gánh xông về phía bọn họ.
Bịch!
Bát sư huynh giơ tay, đập nát đòn gánh.
"Chính là họ! Chính là bọn họ!"
"Ác ma! Ác ma!"
"Bắt lấy bọn họ!"
Người xung quanh hét lớn.
Rất nhanh, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc võ công dù lợi hại, nhưng đối diện với bá tánh bình thường hoàn toàn không biết võ công này cũng không thể thi triển.
Bọn họ chỉ có thể ném người xông tới ra ngoài.
Nhưng người vây quanh ngày càng đông.
Bọn họ cố được bên này, không cố được bên kia.
"Giá!"
"Tránh ra! Tránh ra!"
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa điên cuồng phóng tới.
Người ngồi trước xe ngựa vừa đánh xe vừa ném roi trong tay, xua đuổi những người xung quanh.
Người dân sợ bị xe ngựa đụng trúng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nhường đường.
"Thiếu gia, mau lên xe!"
Xe ngựa tới trước mặt bọn họ, ám vệ ngồi trên xe gọi Triệu Húc.
Triệu Húc thấy vậy, trực tiếp nhảy lên.
Sau khi nhảy lên, hắn lại xoay người vươn tay về phía Vân Trân.
Vân Trân ngây ra một lúc, không tiếp tục băn khoăn nữa, duỗi tay bắt lấy tay Triệu Húc, mượn lực lên xe ngựa.
Phía sau, Nguyên Bảo cũng hai tay hai chân bò lên.
"Giá!"
Ám vệ thấy bọn họ đều lên xe, lập tức múa roi, muốn lao ra khỏi đám người.
"Bọn họ muốn chạy! Cản họ lại! Mau cản bọn họ!" Trấn trưởng chỉ vào xe ngựa, hét lớn.
Dứt lời, đám người vốn vây quanh tấn công Bát sư huynh và một ám vệ khác liền chuyển hướng, đuổi theo xe ngựa.
Ngay lúc này, trên mái nhà đột nhiên có mười mấy thân ảnh nhảy xuống, hỗ trợ ám vệ đánh xe, thoát khỏi đám người.
...
Lộc cộc.
Xe ngựa chạy như bay.
Phía sau là tiếng bá tánh không cam lòng gào rống.
Vân Trân buông màn, mới quay đầu, liền chạm vào ánh mắt của Triệu Húc.
Danh Sách Chương: