"Không rửa sạch thì sao?" Lệ Vô Ngân híp mắt, "Có ta ở đây, người của triều đình có thể giết nàng à?"
"Có ngươi, triều đình quả thật không giết được ta.
Nhưng ta lại thành khâm phạm." Vân Trân nói, "Hiện tại thân phận của ta là Cửu tiểu thư của nhà quận thủ Lẫm Châu.
Nếu ta đi, sẽ liên lụy đến Thịnh gia, sẽ liên lụy tới bằng hữu của ta ở Hoa Thanh Cung..."
"Nói đến cùng, nàng chỉ là không muốn đi!" Lệ Vô Ngân lạnh lùng ngắt lời.
Vân Trân ngây ra một lúc, không nói nữa.
Đúng vậy, không muốn đi.
Nàng muốn dành thời gian hơn bốn năm cuối cùng ở bên hắn.
Nếu nàng có thể sống đủ từng đó thời gian.
"Cho ta thêm hai ngày." Vân Trân lần nữa ngẩng đầu nhìn Lệ Vô Ngân, "Hai ngày sau, nếu chàng không tìm được chứng cứ, không chứng minh được ta trong sạch, ta đây sẽ đi với ngươi."
Nàng tính toán rồi, hai ngày là cực hạn.
Đến lúc đó nếu không tìm được chứng cứ, dù Triệu Húc dùng thân phận Lục hoàng tử tạo áp lực cũng vô dụng.
"Được! Ta cho nàng hai ngày!" Lệ Vô Ngân nói.
...
Lệ Vô Ngân dẫn theo nhóm Hữu hộ pháp bỏ đi.
Vân Trân đến bên cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài.
Hai ngày.
Là cho chàng, cũng cho bản thân thiếp.
...
Nhưng trên thực tế, Triệu Húc không để nàng chờ tận hai ngày.
Ngay chiều hôm sau, vụ án Ma Đà vương tử bị hại đã có kết quả, bắt được "hung thủ".
Nghe nói lúc hừng đông, cấm vệ quân tuần tra trong cung.
Khi bọn họ tuần tra gần Ngọc Nhung Cung, đột nhiên phát hiện có người không rõ lai lịch bay qua.
Ngụy Thư Tĩnh lập tức dẫn người đuổi theo.
Người của cấm vệ doanh trơ mắt nhìn thích khách vào Ngọc Nhung Cung.
Vì chuyện này quá lớn, Ngọc Nhung Cung lại là nơi ở của công chúa Triệu Ngọc Nhung, cho nên Ngụy Thư Tĩnh không dám tự đưa ra quyết định, phái người bẩm báo chuyện này với Lưu đại thống lĩnh.
Lưu đại thống lĩnh lại bẩm báo với hoàng đế.
Vì trước đây không lâu, Ma Đà vương tử chết ở Ngự Hoa Viên.
Hoàng đế nghe nói có thích khách, lo Triệu Ngọc Nhung xảy ra chuyện, liền sai cấm vệ doanh phụng chỉ vào điều tra.
Cuối cùng, thích khách không tìm được gì, nhưng trong phòng của cung nữ bên cạnh Triệu Ngọc Nhung lại lục soát ra được Mạn Đà Ỷ La Hoa!
Chi tiết này vừa bị phát hiện, mọi người đều khiếp sợ!
...
Mạn Đà Ỷ La Hoa là vật nhạy cảm ngay lúc này.
Hoàng đế nổi giận, sai người điều tra.
Ban đầu cung nữ tên Xảo Uẩn kia còn thề thốt phủ nhận, nói mình không biết Mạn Đà Ỷ La Hoa là gì, cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trong phòng mình.
Sau đó, lại có người phát hiện trong chậu hoa bên cửa sổ phòng nàng ta còn ít tro tàn.
Sau khi đưa thái y xem xét, liền phát hiện đó là tro tàn của Mạn Đà Ỷ La Hoa.
Lúc này, sắc mặt Xảo Uẩn thay đổi, không còn bình tĩnh như ban đầu.
Nàng ta quỳ dưới đất, khai ra mọi việc.
Nhưng nàng ta không khai ra Triệu Ngọc Nhung, chỉ nói tất cả việc này đều do một mình nàng ta làm.
Bởi vì nàng ta không hi vọng công chúa gả đến Ma Đà Quốc.
Nàng ta là cung nữ của Triệu Ngọc Nhung, nếu Triệu Ngọc Nhung gả đến Ma Đà Quốc, vậy nàng ta cũng phải đi theo.
Xảo Uẩn nói, trong nhà nàng ta còn cha mẹ tàn tật cùng đệ muội tuổi nhỏ, nàng ta bắt buộc phải ở lại Vân Hán Quốc, chăm sóc bọn họ.
Cho nên, để không phải đi Ma Đà Quốc, nàng ta bí quá hóa liều, quyết định mưu hại Ma Đà vương tử.
Chỉ cần Ma Đà vương tử chết, nàng ta không cần theo Triệu Ngọc Nhung gả xa đến Ma Đà Quốc.
...
Xảo Uẩn khai tất cả với hoàng đế.
Danh Sách Chương: