Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1024

Nhưng cái tát giòn tan này đánh xuống, lập tức cả văn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn sang.

Lý Mộng Đình cũng bị cái tát này đánh cho ngu luôn, sững sờ nhìn một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại, lập tức cũng tức giận: “Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?”

“Tôi đánh cô thì làm sao? Công việc giao cho cô, có cái nào làm ra hồn không?”

Người phụ nữ tát Lý Mộng Đình trông khoảng 27-28 tuổi, mặt rỗ, đang cười lạnh nhìn Lý Mộng Đình, giống như cô ta đánh người là chính xác: “Báo cáo quý làm không tốt, tổng kết báo cáo lại dài dòng, đánh cô còn là coi trọng cô đó, nếu không muốn làm thì cút cho tôi!”

Lý Mộng Đình ôm mặt, không nói một lời, trong mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng lại nhịn không cho rơi xuống.

Vương Nhất đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn, trong lòng chơi chua xót.

Lý Mộng Đình đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tính cách của cô ta cũng thay đổi rồi, nếu là trước kia, đâu thể nhịn được loại sỉ nhục này?

Những người khác trong bộ phận, cũng đều thích thú nhìn Lý Mộng Đình bị bắt nạt, không một ai đi lên nói giúp cô ta.

“Cô ta là ai?”

Vương Nhất mặt mày lạnh lùng, chỉ vào người phụ nữ ra tay đánh người kia.

“Cô ta tên Bạch Ngọc, là quản lý nhỏ của bộ phận thương mại.”

Tiêu Đào cũng lạnh mặt nói, nhìn ra được, cũng không phải rất ưa cô ta: “Cô ta là người do Thành Trâm phái tới, ỷ mình có phó tổng giám đốc chống lưng, nhiều lần bắt nạt nhân viên dưới trướng.”

Khựng lại một chút, lại đè thấp giọng nói: “Hơn nữa, giữa cô ta và Lý Mộng Đình còn có ân oán ở mặt tình cảm, cô ta là đàn chị thời đại học của Lý Mộng Đình, chỉ có điều một người bạn trai của Bạch Ngọc lúc đó nhìn trúng Lý Mộng Đình, đá cô ta đi, từ đó bắt đầu ghi hận Lý Mộng Đình.”

Vương Nhất lúc này mới hiểu tại sao Bạch Ngọc lại nhằm vào Lý Mộng Đình như vậy, nhưng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Hành vi của cô ta, các cô không quản sao?”

Sắc mặt của Tiêu Đào hơi thay đổi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, anh Vương, Bạch Ngọc đó che giấu rất tốt, mỗi lần khi chúng tôi muốn tra, cô ta đều thoát, hơn nữa không ai chỉ tội cô ta!”

Vương Nhất lạnh mặt không nói gì, không khó nhìn ra, là cô ta dùng quyền lực ép người dưới trướng không nói ra chân tướng sự việc.

“Tôi là lãnh đạo của bộ phận thương mại, xử cô ta như nào, chắc tôi nói là được nhỉ?” Đột nhiên, anh lại nói.

Tiêu Đào vô thức gật đầu, lập tức hiểu ý đồ của Vương Nhất, vội vàng khuyên: “Anh Vương, đừng manh động, vô duyên vô cớ sa thải người khác sẽ để lại điểm yếu—”

Vương Nhất lại mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi đương nhiên sẽ không tùy ý đuổi việc người khác.”

Ở một bên khác, Lý Mộng Đình nghe theo lệnh của Bạch Ngọc, chỉ có thể cầm tất cả văn kiện quay về sửa.

“Làm lại hết một lượt tất cả công việc, hôm nay không làm xong thì không được tan làm! Lý tổng hôm nay đã quay lại rồi, nếu làm chậm trễ cuộc họp ngày mai, đợi bị đuổi đi!”

Bạch Ngọc hằn học bỏ lại câu này, nhàn nhã ngồi ở trước máy tính, chơi bài.

“Chị Bạch, chị thật lợi hại, vừa tới thì phải có dáng vẻ vừa rồi, lần này cô ta chắc ngoan ngoãn rồi.”

“Đúng vậy, chị Bạch, tan làm định như nào, không bằng mấy chị em mời chị ăn cơm?”

“Trên bàn ăn, nói cho bọn em nghe chuyện hồi đại học cô ta hạ tiện như nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK