Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1040

Trong điện thoại, giọng nói luôn lạnh lùng của Khương Nhã My truyền đến.

“Một người bạn của tôi bị ô tô tông và bị thương nặng. Bác sĩ ở Thành phố Giang không đủ năng lực khiến ông ấy bình phục…

Giọng nói Vương Nhất có chút vội vàng.

Khương Nhã My trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh quay đầu lại.”

Vương Nhất sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác trắng, chậm rãi đi lên từ cầu thang.

Ánh mắt vẫn lạnh lùng, hai tay đút túi quần, lạnh lùng vô cùng.

Vương Nhất lập tức trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Khương Nhã My: “Nhã My, sao cô lại ở đây?”

Ngay cả khi Khương Nhã My đồng ý ngay lập tức, cũng phải mất 40 phút để đi từ Thiên An đến Thành phố Giang.

Khương Nhã My nhướng mày, tiến lên nói: “Lãnh Nhan đã nói cho tôi biết rồi, cho nên tôi và anh cùng nhau đi Thành phố Giang.”

Vương Nhất theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Nhan đi theo phía sau như một cái bóng, khẽ nở nụ cười với Vương Nhất.

Trong lòng Vương Nhất cũng có một tia ấm áp, nhẹ giọng nói với Lãnh Nhan: “Thực xin lỗi.”

Lãnh Nhan không để bụng lắc đầu: “Thiếu chủ không cần xin lỗi, là do tôi có chuyện giấu diếm.”

Những người quan tâm đến bạn sẽ là những người đầu tiên đến bên bạn bất kể khi nào và ở đâu.

“Chuyện không thế trì hoãn được, nhanh đến xem thử bệnh nhân!”

Vương Nhất nhanh chóng đi vào phòng bệnh với Khương Nhã My.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Lý Tuyết Nhi đang cùng Tô Thắm nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Khương Nhã My, sắc mặt liền vui vẻ.

“Chị dâu?! Sao chị lại tới đây!”

Trên trán Vương Nhất lập tức xuất hiện ba vạch đen: “Cô ấy là chị dâu của anh, đừng bắt chước anh gọi lung tung!”

Khương Nhã My không thèm để ý, nhanh chóng đi đến bên người Hồ Hoàng Việt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông ấy bắt mạch, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.

Sau đó, cô ấy mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Ông ấy còn cứu được!”

“Thật vậy à?”

Khương Nhã My nói, khiến Vương Nhất có hy vọng rất lớn, Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi cũng tỏ ra vui mừng.

Khương Nhã My vui vẻ gật đầu: “Là thật, hiện tại tôi đã có thể bắt đầu trị liệu, nhưng cần một phòng không có người.”

Nghe xong lời Khương Nhã My nói, Tô Thắm lập tức xuống giường, vẻ mặt thành khẩn nói: “Chị gái này, vậy tôi sẽ rời khỏi đây.”

Sắc mặt Lý Tuyết Nhi lập tức thay đổi rất lớn: “Tô Thắm, cô vừa mới tỉnh lại, sao dám xuống giường chạy loạn?”

Tô Thắm hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô quan tâm, tôi không sao rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK