Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1543

Vương Nhất lại đột nhiên gọi cô ta lại: “Đợi đã!”

Diệp Thúy Như quay lại nhìn anh, chờ anh nói.

Chỉ thấy ánh mắt của Vương Nhất nhìn về phía Hồng Giác Hải, chậm rãi nói: “Cho dù tôi không tham gia loại trò chơi trẻ con này nhưng dựa vào những con mèo con chó đẳng cấp thấp như các ông, căn bản không thắng nổi.”

“Diệp Thúy Như cũng không nói sai, các ông dựa vào đâu mà cười cô ta?”

Giọng điệu Vương Nhất bình tĩnh nhưng lại giống như sấm rền, ầm ầm vang dội bên tai mọi người.

Nhậm Gia Luân sững sờ.

Hồng Giác Hải sững sờ.

Tất cả các cao thủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành đều sững sờ.

Ngay cả Diệp Thúy Như cũng nhìn Vương Nhất với vẻ mặt phức tạp.

Cho dù bọn họ là kẻ thù của nhau, cho dù cô ta hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của anh.

Nhưng chỉ cần cô ta gặp khó khăn, Vương Nhất sẽ giúp đỡ.

Bởi vì tâm ý của hai người bọn họ là tương thông.

Chỉ có đối phương mới có thể làm tổn thương đối phương.

Những người khác, không được.

Sau khi im lặng một hồi, trên khuôn mặt của Hồng Giác Hải cùng với tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều hiện lên vẻ tức giận.

Bọn họ đã bị xúc phạm.

“Cậu là cái thá gì, dám nói bọn tôi là con chó con mèo?”

“Chúng tôi là con chó con mèo vậy cậu là thứ gì? Loài giun dế dưới đất? Sinh vật phù du dưới nước?”

“Thằng nhãi ngu dốt, nói năng ngông cuồng!”

Tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo Giang Thành đều nhao nhao mắng chửi, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ tức giận.

Hồng Giác Hải không muốn bỏ qua cho Vương Nhất chút nào: “Thật là to gan, vậy mà lại dám nói đại hội Bắc Cảnh thần thánh là trò chơi của trẻ con, cậu đây là bất kính với Tây Cảnh Chi Chủ – Mục Lang đại nhân.”

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, ngay cả Diệp Vô Lệ phía sau Diệp Thúy Như cũng lắc đầu.

Sự đánh giá về Vương Nhất trong lòng cũng giảm xuống không ít.

Ông ta rất thất vọng.

Vậy mà cô chủ lại ưa được người đàn ông nói năng lung tung như vậy.

Thật là một trò hề!

Diệp Vô Lệ biết rằng, dựa vào câu nói này của Vương Nhất, có thể quy chụp cho anh là ‘coi thường võ giả thiên hạ’ cũng không quá đáng.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Nhậm Gia Luân cũng lộ ra nụ cười nhạt.

Thật trùng hợp, ông ta cũng có chút chuyện muốn tính sổ với Vương Nhất.

Nếu Vương Nhất trở thành võ giả đại diện cho Diệp Thị, ông ta thật sự không tiện ra mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK