Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 553

Ngay lập tức, người phụ nữ trang điểm đậm như bị dẫm vào đuôi mèo, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: “Anh cười cái gì mà cười, có gì đáng cười hả?”

Vương Nhất như nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời này, anh không hề che giấu chút nào mà mỉa mai: “Có một câu ngạn ngữ như thế này “người sang biết mình đứng ở đâu”, hiển nhiên cô không hiểu sự tinh túy trong câu nói này.”

“Anh có ý gì?” Người phụ nữ lại càng thêm tức giận.

Vương Nhất nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần, thản nhiên nói: “Trên mặt cô toàn là hóa chất, làm sao có thể bì với vợ tôi được?”

Sau khi nói xong câu này, Vương Nhất nhẹ nhàng ôm lấy Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng cũng bị chữ vợ cuối cùng làm cho rung động, sắc mặt đỏ bừng.

Câu nói này giống như đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt khơi dậy lửa giận trong lòng cô ta: “Anh nói mặt mũi ai toàn là hóa chất hả?”

Cô ta tức giận vô cùng, hận không thể cào nát mặt Vương Nhất.

Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, còn phẫu thuật rất nhiều, nhưng mà người khác không thể nói… cái này vừa là đánh vào mặt, vừa là khoét vào lòng.

“Ông xã à, anh nhìn anh ta đi, anh ta chê bai nhan sắc của em, còn sỉ nhục em…”

Đấu khẩu thì không phải là đối thủ của Vương Nhất, cô ta chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp của người đàn ông ở bên cạnh.

Không ngờ tới người đàn ông ở bên cạnh không hề có phản ứng gì, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn Lý Khinh Hồng.

Thấy như vậy, cô ta tức gần chết đi được: “Hay cho anh, anh còn dám nhìn chằm chặp vào người ta, cảm thấy con nhỏ kia đẹp hơn em có đúng không hả?”

Lương Kiện lấy lại tinh thần, lập tức nhíu chặt mày.

So sánh với Lý Khinh Hồng, người phụ nữ trong ngực anh ta quả thật chính là một đôi giày rách, còn được chắp vá nhiều lần… người ta không cảm thấy mất mặt, nhưng mà mình đây cảm thấy mất mặt!

“Ở đây là bên ngoài, cô la to như thế làm cái gì, ngậm miệng lại cho tôi.” Lương Kiện quát lớn.

Nói xong, lại nhìn Lý Khinh Hồng, nho nhã lễ độ mỉm cười: “Chào cô, tính tình của cô ta xốc nổi như thế, cô đừng tức giận nha. Cửa hàng trưởng ở đây là bạn tôi, quả thật là nhân viên cửa hàng làm việc không đúng, nhưng mà cô có thể để nó cho chúng tôi không? Quần áo khác tùy hai người chọn, tôi sẽ tặng cho hai người, coi như là kết bạn.”

Thấy người đàn ông của mình không chỉ không nói chuyện giúp mình, thế mà còn mua quần áo cho người phụ nữ kia, Bạch Ý nhất thời ngẩn người.

Rất nhanh, cô ta liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Khinh Hồng, sau đó lại nói với Vương Nhất: “Làm phiền anh có đi ra ngoài thì quản tốt vợ của mình một chút, đừng có ghẹo hoa bắt bướm, quyến rũ người khác, nếu không thì sau này trên đầu anh mọc nhiều sừng mà cũng không biết.”

Đột nhiên lại bị mắng, Lý Khinh Hồng hơi bất ngờ, nhưng mà rất nhanh, đôi mắt lạnh nhạt liền trở nên lạnh lùng: “Ghẹo hoa mắt bướm, cô đang nói tôi à?”

“Chỗ này còn có người phụ nữ thứ ba nữa à?”

Bạch Ý vênh vang đắc ý nói: “Nếu như không phải cô quyến rũ chồng tôi thì làm sao chồng tôi có thể nói chuyện giúp cô chứ? Nhưng mà không sao hết, chồng tôi là người nhà họ Lương, có thể được anh ấy coi trọng là do cô may mắn, chỉ là sau này cô biết phân rõ ai lớn ai nhỏ là được.”

Bạch Ý càng nói càng quá đáng, dường như đang phát tiết lửa giận mà trước đó Vương Nhất mang đến cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK