Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 817

Ở trong mắt Vương Nhất, anh cũng không nhận lấy tiền mừng mà nhẹ nhàng đẩy lại.

“Tiền mừng này tôi không thể nào nhận được.”

“Tại sao lại thế?”

Trong mắt Phương Huệ ngập tràn thất vọng: “Chẳng lẽ đến cả cơ hội chúc phúc cũng không thể cho tôi hay sao?”

“Như vậy đối với tôi không công bằng, cho nên tôi mới không nhận.”

Giọng Vương Nhất trầm thấp, chăm chú nhìn Phương Huệ: “Cô Phương, cô vẫn còn trẻ, cần gì phải ôm khư khư quá khứ đến như thế? Chúng ta vốn dĩ vẫn có thể dùng thân phận này để chung đụng với nhau.”

Phương Huệ cất tiền mừng đi, cắn chặt môi, rơi vào trầm tư.

Vương Nhất lại càng không biết chủ động khơi mào đề tài ấy như thế nào. Phải biết rằng, sau khi anh với Lý Khinh Hồng công khai quan hệ, Phương Huệ đã nghỉ liền tù tì mấy ngày.

Cô ta chỉ biết Vương Nhất sắp kết hôn thôi chứ không ngờ tới đối tượng anh kết hôn lại là Lý Khinh Hồng.

Nếu như là người đàn bà khác, Phương Huệ còn có thể đấu tranh bằng sắc đẹp, bằng tài sản, nhưng mà người phụ nữ này là Lý Khinh Hồng, Phương Huệ hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.

Bởi vì dù là sắc đẹp, tài sản, hay bối cảnh thân phận thì cô ta đều thua Lý Khinh Hồng, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.

Đom đóm sao dám sánh cùng ánh trăng?

Thiêu thân lao đầu vào lửa, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là tự diệt vong.

Cho nên Phương Huệ yên lặng, đại biểu là cô ta đã buông tha.

“Tôi biết rồi.”

Cô ta ngẩng đầu lên, cười tươi rạng rỡ với Vương Nhất: “Vậy thì sau này chúng ta vẫn là bạn phải không?”

“Tất nhiên rồi.”

Vương Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ở Ẩn Vu, anh là người dưới một người trên vạn người nhưng ở phương diện tình cảm, anh chỉ là một tờ giấy trắng.

Nội tâm anh đã được Lý Khinh Hồng lấp đầy, không thể nào chứa chấp người đàn bà nào khác. Anh chỉ sợ Phương Huệ không để ý đến thân phận mà cứ dây dưa không thôi.

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Phương Huệ âm ừ một tiếng, đi cùng Vương Nhất vào giải trí Huy Hoàng.

Chẳng qua Vương Nhất không chú ý thấy rằng lúc lên lầu Phương Huệ đã rơi nước mắt.

Anh vĩnh viễn không thể nào biết được, người thực sự thích anh sao có thể cam tâm làm bạn bè?

“Anh Vương, cô Phương, buổi tối tốt lành.”

Bước vào Huy Hoàng, Lương Nhật Tân mặc âu phục giày da tiến tới đón: “Ông chủ Bạch đang đợi hai người từ lâu trên tầng cao nhất ạ.”

Lúc nói chuyện, tuy rằng có Phương Huệ đi cùng nhưng ánh mắt Lương Nhật Tân vẫn luôn dán chặt vào Vương Nhất, vô cùng cung kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK