Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 874

Ting một tiếng, thang máy dừng lại, dưới sự dẫn dắt của Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất đi về phía một phòng làm việc.

Còn chưa gõ cửa, cửa phòng làm việc lại tự mở ra, một thư ký vóc thân hình đẹp khẽ mỉm cười: “Ba vị, chủ tịch đã đợi nhiều giờ rồi.”

Ba người lập tức nheo mắt lại, ngược lại không vì Hồ Minh Chính biết trước bọn họ tới, vừa rồi thông tin của Vương Nhất đã được ấn định, sợ rằng sớm đã truyền tới tai của Hồ Minh Chính.

Điều mà đám người Vương Nhất bất mãn là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong chỉ có một người, đó là Vương Nhất, Hồ Minh Chính lại tự gọi mình là chủ tịch, thật sự không để Vương Nhất vào trong mắt.

Hồ Hoàng Việt ánh mắt lạnh lẽo, muốn nói gì đó lại bị Vương Nhất ngăn lại: “Trước tiên xem anh ta có bản lĩnh gì rồi nói.”

Hồ Minh Chính dám tu hú chiếm tổ, nhất định có bản lĩnh của anh ta.

Hồ Hoàng Việt lúc này mới nhịn xuống, đi theo Vương Nhất vào trong.

Rất nhanh, nhìn thấy người thanh niên khoảng trên dưới 30 tuổi xoay lưng lại, hai chân gác ở trên mặt bàn, vô cùng hống hách.

Chính là chủ tịch quản lý thay của tập đoàn Cự Phong, Hồ Minh Chính.

Anh ta thích thú nhìn Hồ Hoàng Việt: “Hồ Hoàng Việt, ông được đấy, lần này về Thành phố Giang, tôi tưởng là ông nghĩ thông, muốn quay về gia tộc, không ngờ là tới ép cung sao hả, đây chính là chỗ dựa mà ông mời tới sao?”

Nói xong, ánh mắt dừng trên người Vương Nhất, sự mỉa mai trong mắt không hề che đậy.

“Tôn trọng cậu Vương.”

Hồ Hoàng Việt mặt tối đi, quát lớn.

Vương Nhất lại xua tay, sau đó nheo mắt, đánh giá anh ta: “Anh chính là Hồ Minh Chính?”

Hồ Minh Chính không hề để bụng việc đánh giá của Vương Nhất: “Không sai, tôi biết cậu, cậu là Vương Nhất.”

“Ổ?”

Nghe vậy, sự kinh ngạc trong mắt Vương Nhất càng lớn, không ngờ anh ta vậy mà từng nghe nói về anh.

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười mỉa thích thú: “Hôm đám cưới của nhà họ Văn, tuy tôi không đi, nhưng sự tích của cậu lại truyền đi rất xa, tuy cái chết của nhà họ Văn không phải do cậu gây ra, nhưng không thoát khỏi liên quan tới cậu.”

Vương Nhất trầm mặc không nói, Thành phố Giang và Thiên An vốn là thành phố lân cận, chuyện xảy ra ở hai nơi, chỉ cần điều tra một chút thì có thể nắm rõ.

Nhưng câu nói sau của Hồ Minh Chính lại khiến Vương Nhất sững người.

“Tôi từng điều tra cậu, tất cả chỗ dựa của cậu đều tới từ vợ của cậu, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng, bỏ đi điều này, cậu chỉ là một kẻ ở rể không quyền không thế, có đúng không?”

Hồ Minh Chính tự cho rằng mình đâm trúng chỗ đau của Vương Nhất, nụ cười thích thú trên mặt càng sâu hơn.

Còn không quên mỉa mai Hồ Hoàng Việt một phen: “Hồ Hoàng Việt, ông rời nhà nhiều năm như vậy, còn tưởng có chút tiến bộ, không ngờ vẫn như trước đây, luôn cho tôi bất ngờ.”

Nói xong, anh ta bỗng chỉ vào Vương Nhất, giọng nói lập tức nâng cao tám nốt: “Ông xem người ông tìm tới, thân phận còn không bằng ông, ông còn trông mong anh ta đuổi tôi xuống ư? Đừng nằm mơ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK