Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1665

Giữa hai bên sớm đã kết thù hận không thể điều tiết.

Mà người cua nhà họ Hồ đối mặt với Hồ Hoàng Việt, trong đầu sớm đã có một loại nhận thức thâm căn cố đế.

Kẻ bị vứt bỏ!

Ông ta là kẻ bị nhà họ Hồ vứt bỏ!

Một kẻ bị vứt bỏ, sao có thể quay lại nhà họ Hồ, quản lý nhà họ Hồ chứ?

Không thực tế lắm.

Nhưng bây giờ chuyện không thể thực hiện này lại thật sự sắp xảy ra.

Điều này khiến người ta cảm thấy khó tin.

Hạ Lãm liếc nhìn Hồ Hoàng Việt, hiểu được trường hợp như này bọn họ không nên xuất hiện.

Vì vậy cúi người với Vương Nhất.

“Cậu Vương, nhà họ Hạ tôi đi trước!”

“Tôi cũng đi.”

Tất cả các khách mời lũ lượt rời đi.

Ăn xong cơm, Tiêu Hồng Cương cũng dân lính của anh ta canh ở bên ngoài.

Trong biệt thự chỉ có người của nhà họ Hồ, Vương Nhất và ba con Hồ Hoàng Việt.

Vương Nhất cũng không can thiệp, ở một bên xem, để mặc sự việc diên ra.

Hồ Cương trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt Hồ Hoàng Việt.

Ánh mắt bộc trực của ông ta nhìn vào Hồ Hoàng Việt, lần đầu tiên trong mắt không có thù hận và sự tức giận.

“Trở về đi, trở về làm gia chủ của nhà họ Hồ.”

Hồ Cương nhìn Hồ Hoàng Việt, nói.

Xoạt!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn sang Hồ Hoàng Việt.

Gia chủ đã tỏ rõ ông ta bằng lòng buông bỏ khúc mắc với Hồ Hoàng Việt, bây giờ chỉ xem Hồ Hoàng Việt đáp lại như nào.

Đừng nói bọn họ, ngay tới Tô Thắm và Vương Nhất cũng nhìn ông ta.

Muốn biết Hồ Hoàng Việt sẽ đáp như nào.

Ông ta đã cho Hồ Hoàng Việt đường trải thảm, chuyện còn lại thì xem bản thân ông ta.

Trầm mặc hồi lâu, Hồ Hoàng Việt bông nhiên nhếch miệng cười mỉa.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười này, trái tim của tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều trùng xuống.

“Thật là nực cười.

Khóe miệng Hồ Hoàng Việt nở nụ cười tự giêu: “20 năm trước, là chính tay ông đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hồ, còn lấy đi tính mạng của vợ tôi, lúc đó ông có từng nhớ tôi là con trai của ông không? Các người có từng nhớ tôi là anh em ruột thịt của các người không?”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt lập tức trở nên sắc bén, không chỉ nhìn sang Hồ Cương, còn nhìn sang những anh chị em đã trải qua chuyện đó như Hồ Khánh Vinh.

Phàm là người bị ánh mắt của Hồ Hoàng Việt quét trúng, ai cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK