CHƯƠNG 1214
“Câm miệng cho tôi, đợi tôi giết xong tên nhóc này, sẽ xử lý anh sau!”
Đồng Thiên Tường lập tức run rẩy cả người, không nhịn được nhìn sang Vương Nhất, chỉ thấy trong mắt anh cũng xẹt qua tia giết người.
“Nhìn thấy rồi chứ, đây chính là gia chủ mà anh vẫn luôn trung thành đó. Không những vô tình, mà ngay đến cả con gái ruột cũng có thể lợi dụng, chứ đừng nói là anh!”
Đồng Thiên Tường nhếch miệng khổ sở, không nói câu gì nữa.
Lời của Vương Nhất cũng khơi dậy [email protected] muốn giết người của Đồng Kiệt.
“Anh hiểu gì chứ? Đây là thủ đoạn của quyền vương, đùa bỡn các người trong bàn tay!”
“Một khi thành công thì thịt nát xương tan, từ xưa đến nay, chỉ có kẻ vô tình mới có thể làm được chuyện lớn.”
“Chuyện sai lầm nhất mà cả đời Đồng Kiệt tôi làm chính là sinh ra nhiều đứa con riêng như vậy. Còn chuyện đúng nhất mà tôi làm cũng là tự hào khi sinh được nhiều như thế!”
Đồng Kiệt giống như vua chúa, dõi mắt nhìn xuống mọi người.
Đồng Yên Nhiên và Đồng Thiên Tường đều không tin nổi, một Đồng Kiệt như vậy thật khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Đây mới là bộ mặt thật của ông ta.
Vương Nhất vẫn không sợ, thản nhiên nói: “Ông chỉ có hai người, là đối thủ của tôi như thế nào đây?”
Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Hai người cũng đủ giết được cậu rồi!”
“Lão Hồng !”
Một giây sau, ông ta hét lên.
Lão Hồng ở phía sau, giống như u linh, nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống. Cả người giống như lá cây, phất phơ rơi xuống đất.
“Lão Hồng, ông…”
Nhìn thấy cảnh này, Đồng Yên Nhiên kinh ngạc, nói không nên lời.
Lão Hồng hóa ra lại mà cao thủ!
Chỉ thấy Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Không phải các người thật sự cho rằng, tôi đoạt quyền đều dựa vào đám con riêng các người đấy chứ?”
“Chuyện bên ngoài đương nhiên là dựa vào các người, nhưng đối với kẻ thù thật sự, lại do Lão Hồng xử lý gọn gàng!”
“Hồi còn trẻ, ông ấy từng là cao thủ trong Hiệp hội võ đạo, may mà được tôi cứu giúp, cho nên vẫn luôn đi theo tôi!”
Đồng Yên Nhiên mặt mày xám ngắt.
Mặc dù cô ta không hiểu võ đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra, thực lực của Lão Hồng thâm sâu khó dò.
“Ha ha, Vương Nhất, bây giờ cậu vẫn cảm thấy tôi không giết nổi cậu chứ?”
Biểu cảm của Đồng Kiệt mang theo tia điên cuồng, lớn tiếng chất vấn.
Thế nhưng, Vương Nhất lại thờ ơ, không quan tâm, đột nhiên nhìn sang Đồng Thiên Tường.
“Đồng Thiên Tường, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Anh thuận miệng hỏi.