Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 321

Dùng trực thăng để vận chuyển thiết bị?

Thế phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ.

Châu Chí Kiên không thể tưởng tượng nổi, ông ta dụi mắt quay đầu nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất đã đi tới hiện trường rồi vẫy tay: “Phiền mấy người tránh đường, nhiều người quá chiếm chỗ lắm, hay mấy người ra ngoài đi?”

“…..”

Nghe thế, huyết áp Châu Chí Kiên đột ngột tăng vọt, ông ta tức tới run bần bật.

Người nhà họ Châu bị đuổi ra ngoài, trơ mắt nhìn về phía công ty Áo Tâm, muốn người có người, muốn thiết bị có thiết bị.

Vương Nhất đã nói ngày mai có thể khởi công, kết quả là không ngờ nó lại mang người và thiết bị tới thật.

Châu Chí Kiên không nhịn nổi mà tát thẳng vào mặt Châu Mỹ Ngọc, ông ta tức giận nói: “Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao bỗng có nhiều người như thế hả!”

Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng rất khó coi, bà ta không dám nói lời nào.

Bản thân bà ta cũng thấy khó tin, sao Vương Nhất lại có thể gọi nhiều công nhân tới như thế?

Lũ người nhà họ Châu như đồ ngốc, họ đứng sững trước cửa công ty Áo Tân, hứng nắng hứng gió như gác cửa.

Bọn họ vốn tới đây để xem Vương Nhất mất mặt cơ mà, sao cuối cùng, người mất mặt lại thành bọn họ chứ.

Hơn nữa, điều khiến bọn họ ngạc nhiên chỉ mới bắt đầu thôi.

Sau khi xuống xe, tất cả công nhân đều không hề chạy loạn mà xếp hàng ngay ngắn như đang đợi ai đó.

Lý Thiên Dương cũng hoàn hồn, ông ta nhìn cnt, khó tin hỏi: “Mấy người này là do con tuyển à?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ông ta.

Có vài chuyện không cần nói nhiều, ai hiểu sẽ tự hiểu.

Ngay lúc này, một chiếc BMW thương vụ tiến vào công ty Áo Tân.

Bọn người nhà họ Châu lần lượt quay đâu, lần này lại là gì đây?

Cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống, thong dong tiến vào công ty Áo Tân.

Sau khi nhìn rõ một người trong số đó, bọn Châu Mỹ Ngọc Lý Mộng Đình đều tái mặt.

“Không ngờ là ông chủ của toà nhà Quốc Tế, Tăng Quốc Vinh?!”

Khi bọn họ định quay đầu lại hỏi Châu Chí Kiên thì phát hiện ông ta đang nhìn chằm chằm người đàn ông còn lại.

Ông ta sững người như hoá đá tại chỗ, lắp bắp nói.

“Người đó, người đó là….”

“Ba, người đàn ông còn lại là ai?” Châu Mỹ Ngọc tò mò hỏi.

Chát—–

Châu Chí Kiên cho Châu Mỹ Hoà một cái bạt tai, ông ta mắng to: “Im mồm, phải gọi là ông chủ Hồ!”

“Ông chủ Hồ? Ông chủ Hồ là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK