Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1198

Sử Kiến im lặng một lúc, lấy một con dao ra kề lên cổ Bạch Yến.

“Bớt nói nhảm đi, di chúc đã xé rồi thi thôi, giao hết tài sản của nhà họ Đồng ra đây!”

“Nếu không tôi sẽ giết người phụ nữ này!”

“Ưm!”

Bạch Yến lập tức vùng vẫy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Đối mặt với cái chết, rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh thực sự.

Đồng Yên Nhiên thoáng chốc biến sắc, vội vàng ngăn cản: “Dừng lại, tôi sẽ giao tài sản, các anh không được giết cô ấy.”

Nói xong cô ta lại nhìn Vương Nhất: “Ông già đưa di chúc cho anh, vậy tiền đâu?”

Vương Nhất lắc đầu: “Khi đó cô cũng có mặt, quản gia của Đồng Kiệt chỉ lấy di chúc ra chứ không đưa tài sản cho tôi.”

“Gì cơ…”

Con ngươi Đồng Yên Nhiên lập tức co rụt lại, như vậy là không cứu Bạch Yến được sao?

Cô ta nhìn Sử Kiến, nghiến răng nói: “Tài sản không ở chỗ chúng tôi!”

Sắc mặt Sử Kiến sầm xuống: “Tôi thấy là các cô không muốn đưa thì có.”

“Nếu đã vậy thì người phụ nữ này đừng hòng được sống nữa.”

Nói xong con dao trong tay anh ta ghì xuống, trên cổ trắng nõn của Bạch Yến lập tức xuất hiện vết máu.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Nhất chợt bật cười: “Anh dùng điều này để uy hiếp tôi à?”

Sử Kiến tỏ vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nheo mắt nhìn Vương Nhất: “Anh phá hỏng mọi việc tốt của tôi, còn khiến tôi phải chịu sỉ nhục đến thế, nếu tôi không trả thù thì sau này làm sao còn chỗ đứng ở Thiên An nữa?”

“Chỗ dựa lớn nhất của các anh là nhà họ Diệp, bọn họ đã bị tôi khống chế rồi, bây giờ các anh đã không còn đường lui nữa!”

Đồng Yên Nhiên nghe xong tái mặt, đúng thế, nhà họ Diệp có tới hay không cũng không khác nhau là mấy.

Mấy tên con riêng khác cũng giễu cợt, chỉ có một người lặng lẽ rút lui khỏi trận doanh mà không ai phát hiện ra.

Anh ta chính là Đồng Thiên Tường.

Anh ta nhìn đám con trai riêng kia như nhìn đám ngốc, sự lớn mạnh của Vương Nhất không phải điều mà bọn họ có thể nhìn thấy được.

Vương Nhất nhìn thấy rất rõ chi tiết nhỏ này, anh không khỏi cười nhẹ: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, thả cô ấy ra thì anh còn được sống.”

Khi nói, anh làm một động tác tay.

Lãnh Nhan phía sau bước lên đứng ngang hàng với anh, dao găm trong tay cô ta càng xoay nhanh hơn.

Nhưng Sử Kiến lại cười lớn, mặt lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí: “Tuy tôi rất thích người phụ nữ này, nhưng cô ta phát hiện ra bí mật tôi tự ý điều động nhân lực thì tôi cũng hết cách, chỉ có thể diệt khẩu thôi.”

Nói xong, anh ta lại nhìn Bạch Yến với vẻ giễu cợt: “Tạm biệt thế giới tươi đẹp này đi, tiếc là dù cô chết cũng không tra ra được ba mình chết như thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK