Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1162

Lời nói của Thành Trâm vô cùng sắc bén, vẻ mặt oán độc, quyết tâm phải gi3t chết Vương Nhất.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn bình thản lại lập tức trở nên lạnh lùng.

Nhưng người khiến bầu không khí trở thành như vậy không phải là Thành Trâm, mà là Vương Minh.

Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn lướt qua mọi người, đặc biệt là ở trên người Hồ Cương, còn dừng lại một lúc lâu, giọng điệu lạnh lùng.

“Mặc dù cậu ta không phải là cậu chủ của Vương thị tôi, nhưng trong tay cậu ta có huy hiệu của Vương thị tôi, đây là sự thực không cần tranh cãi!”

Sát ý trong mắt Hồ Cương lập tức biến mất, thay vào đó là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

May mà ông ta không nghe tin vào lời gièm pha của Thành Trâm, ra tay với Vương Nhất, bằng không sẽ lớn chuyện.

“Hy vọng các người tự lo cho mình.”

Vương Minh bỏ lại câu này, liếc nhìn Vương Nhất rồi đi nhanh ra khỏi đây.

Vương Nhất nhìn theo chiếc xe mang biển Yên Kinh kia rời đi, vẻ mặt lãnh đạm. Chẳng biết tại sao, anh luôn cảm thấy Vương thị có mục đích khác.

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng cũng lo lắng.

Bây giờ, một phần ba trong chín Vương tộc lớn ở Yến Đô đã xuất hiện, đồng thời mỗi nhà đều có thù lớn hoặc thù nhỏ với Vương Nhất.

Sau này, cô và Vương Nhất sẽ càng thêm khó khăn.

Vương Minh vừa đi, áp lực trên người Hồ Cương lúc này mới tản đi. Ông ta xoay người, nhìn ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hà, Tiêu Thế Hải với ánh mắt hung ác: “Cô ta là người phụ nữ của các người?”

Ba vị gia chủ làm sao dám nhận, lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch: “Không phải, không phải, cô chính là một con đê tiện thôi!”

“Vậy còn không cho cô ta biết tay? Cô ta lại dám ra lệnh cho tôi!”

Trong lời lẽ của Hồ Cương có thêm phần tức giận.

Đến bây giờ, trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.

“Vâng, vâng…”

Ba người Cao Tử Hào lập tức trợn mắt nhìn Thành Trâm. Vào lúc bọn họ muốn ra tay, Hạ Lãm bỗng lên tiếng: “Gia chủ Hồ, ông muốn tránh nặng tìm nhẹ?”

“Ông có ý gì?”

Hồ Cương lập tức nhíu mày.

Hạ Lãm cười lạnh: “Ngài Vương chỉ mặt đọc tên, muốn tiêu diệt ba nhà này, ông lại chỉ lấy một người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể ra khai đao, đây không phải tránh nặng tìm nhẹ thì là gì?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hồ Cương lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ông ta thật sự nghĩ vậy, nhân lúc tình hình hỗn loạn để đục nước béo cò, đẩy Thành Trâm ra ngoài mà tha cho ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải.

Không ngờ vẫn bị Hạ Lãm nhìn thấu.

Nhưng ông ta vẫn tức giận nói: “Ba nhà Cao, Lăng, Tiêu đều là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Hồ tôi, hàng năm cống hiến cho nhà họ Hồ tôi. Nếu tôi vứt bỏ bọn họ, sau này còn ai dám thần phục với nhà họ Hồ nữa!”

“Đó là chuyện của nhà họ Hồ các ông, không liên quan gì đến nhà họ Hạ tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK