Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2004

“Hay!”

Diệp Thúy Như không nhịn được mà đứng dậy hô hay, vẻ mặt rất kích động.

Vốn cô ta còn lo lắng Vương Nhất không phải đối thủ, bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ quá nhiều.

Người ngây ngốc còn có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bụp!

Cơ thể của Bạch Thiến thậm chí mềm nhữn, cả người đều trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi phịch xuống đất.

Sau đó thì cô ta cũng không đứng lên được nữa, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Thua… thua rồi?”

“Vậy tiền của mình thì sao? 1, 5 tỷ!”

Bạch Thiến giống như phát điên, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, cô ta bỗng đứng dậy, điên cuồng túm lấy cổ áo của Tôn Vĩnh Phước, hét lên: “Anh không phải nói Mục Huy nhất định sẽ thắng hay sao? Còn nói đối phương sẽ nhường có ý nhận thua, sao lại bị một cước đá khỏi lôi đài thế?”

“Bình tĩnh, Thiến Thiến, em bình tĩnh lại trước đã…”

Sắc mặt của Tôn Vĩnh Phước cũng cực kỳ khó xem.

Ông ta quả thật nhận được tin nội bộ, là do lão tổng chính miệng nói, vậy nên tình báo sẽ không sai.

Một màn trước mắt cũng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta!

Mục Huy bị người ta đạp một cước xuống lôi đài, nhìn kiểu gì cũng là Mục Huy đang nhường!

“Anh gọi điện hỏi thử…”

Mặt mày Tôn Vĩnh Phước u ám, ấn gọi cho Tưởng Khinh Vân.

Không ngờ phía bên Tưởng Khinh Vân cũng nổi giận đùng đùng.

“Tôi làm sao biết được? Tôi rõ ràng kêu thủ hạ đi mua chuộc Ẩn chủ đó! Cậu ta cũng đồng ý sẽ nhường… Sao bây giờ…”

Tưởng Khinh Vân đã sắp ngất rồi.

Một cước này của Vương Nhất trực tiếp khiến ông ta tổn thất mấy trăm tỷ!

“Bây giờ phải làm sao?”

Tôn Vĩnh Phước liều mạng tìm cách cứu chữa, lén nhìn gương mặt gần như thù hận của Bạch Thiến.

Nếu không cho lời giải thích, Bạch Thiến chăc sẽ giết ông ta.

Tóm lại, trong nhà đa năng chết lặng, mọi người có từng nghĩ Mục Huy sẽ thua, nhưng không ngờ Mục Huy sẽ thua triệt để như thế, trực tiếp bị người ta đạp một cước ra khỏi lôi đài.

“Phục chưa?”

Vương Nhất mặc đồ đen, vang lên tiếng vù vù.

Anh đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Giống như một cước của anh đá Mục Huy rớt lôi đài là thao tác rất đôi bình thường.

Sắc mặt, tâm trạng của Mục Huy thay đổi, mặt mày vô cùng u ám.

Điều này đối với anh ta mà nói, quá sỉ nhục!

Vương Nhất nhìn ra sự không phúc từ biểu cảm của Mục Huy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK