Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1866

“Chồng của cô rất lợi hại, nhưng đợi lát nữa, sau khi tôi gặp Ngài Võ Sĩ, tôi sẽ tiếp tục chèn ép cho đến khi công ty của cô phá sản.”

Giọng điệu của Dương Phát đều đều, như thể hắn ta đang nói một bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Các ông chủ của các công ty phía sau hắn ta cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách hả hê.

Khuôn mặt của Lý Khinh Hồng đầy tức giận.

Vương Nhất tiến lên một bước, cười nói: “Xem ra anh trị thương khỏi nên quên đau rồi? Võ Sĩ sẽ không chọn anh.”

“Anh là ai?”

Dương Phát chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất trước đây, vừa rồi hắn ta đều tập trung toàn bộ vào Lý Khinh Hồng, không chú ý đến Vương Nhất ở bên cạnh.

Vương Nhất cười nói: “Là lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên Vương Nhất.”

Sau khi Vương Nhất tự báo tên mình, Dương Phát giật mình như nhìn thấy quỷ, thậm chí còn vô thức lùi lại một bước như chuột nhìn thấy mèo.

Động tác này khiến Vương Nhất bật cười: “Anh sợ tôi vậy để làm gì, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Dương Phát không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào anh một cách lâm liệt, như thể anh là một quái vật đáng sợ nào đó.

Mặc dù giờ là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Vương Nhất, nhưng nỗi kinh hoàng về Vương Nhất đã thấm sau vào trái tìm hẳn ta.

Một cuộc điện thoại đã khiến bao nhiêu thế lực của Thiên An đổ xô đến Giang Thành, liêu mạng chèn ép Liên minh Giang Thành.

Nếu như chỉ là thế lực của Thiên An thì không sao, nhưng điều khiến Dương Phát sợ hãi nhất thực ra lại là ba đại gia tộc ở Giang Thành, tất cả đều giống như đã thần phục nhà Đường.

Rốt cuộc là ai mới có sức mạnh lớn như vậy?

Một lúc sau, hắn ta bình tĩnh lại và nói với Vương Nhất: “Cho dù anh có gọi thế lực của Thiên An đến, nhưng chỉ cần tôi quen Ngài Võ Sĩ, thì dù có bao nhiêu người cũng vô dụng!”

Ngài Võ Sĩ là thuỷ tổ của giới võ đạo, kẻ mạnh thực sự mới có thể kiểm soát tình hình của trận chiến, vì vậy Dương Phát không sợ Vương Nhất.

“Ha ha ha ha…..”

Tuy nhiên, Vương Nhất lại cười thành tiếng khiến mọi người khó hiểu.

“MN, anh cười cái gì mà cười?”

“Dám cười nhạo Chủ tịch Dương, e là anh không biết chữ chết viết như thế nào!”

Ông chủ của những công ty đó trừng mắt nhìn Vương Nhất với vẻ tức giận trên khuôn mặt, tiếng cười này thật đáng ghét!

Dương Phát sắc mặt cũng tái mét, hỏi: “Có gì buồn cười?”

Vương Nhất cười và nói: “Tôi cười anh quá tự tin. Anh chắc chắn rằng Võ Si sẽ chọn anh vậy cơ á?”

“Chắc chắn!”

Nói về điều này, Dương Phát rất tự tin, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tôi đã nghiên cứu rồi. Ngài Võ Sĩ có hiểu biết sâu sắc về văn hóa rượu. Tôi vừa hay kinh doanh thuốc lá và rượu, đây gọi là thuận theo ý mình. Tôi và Ngài Võ Sĩ là trị âm trong lĩnh vực rượu!”

Há há!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK