Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2074

“Thật không?”

Nguy Thương Kiều nghe vậy thì trong lòng mừng như điên.

Bà ta đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, nhìn cô từ trên cao xuống: ‘Gô đừng ôm hy vọng nữa, Vương Nhất sắp bị đánh chết rồi!”

Âm…

Dứt lời, Lý Khinh Hồng lảo đảo ngã xuống đất, cô không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi.

Không biết bao lâu sau Lý Khinh Hồng mới từ từ tỉnh lại, phát hiện Vương Tử Lam đang ở bên giường nhìn mình với ánh mắt đáng thương.

“Mẹ, sao ba vấn chưa về…”

Cô bé uể oải không có tinh thân, đôi mắt to long lanh còn có chút sương mù, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Lý Tuyết Nhi cũng buồn bã ngồi bên cạnh cô bé, không nói lời nào.

Chuyện Vương Nhất một mình ở lại cứu tất cả mọi người là rất vĩ đại, nhưng cũng rất khiến người khác cảm động.

Nhưng trên đời này, người dễ bị lãng quên nhất chính là người tốt.

Sẽ chẳng có ai nhớ đến họ cải Thậm chí nhiều người chỉ nghĩ đến mình, không ai nghĩ rằng Vương Nhất vẫn còn ở trong phòng thể chất, không ai nghĩ đến việc đi cứu anh.

Nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng tái nhợt, toàn thân khẽ run.

Nguy Thương Kiều nói với cô rằng Vương Nhất sắp bị đánh chết trong phòng thể chất rồi, cô không chịu nổi cú sốc này nên đã ngất đi.

“Tuyết Nhi, chị hôn mê bao lâu rồi?”

Mặt Lý Khinh Hồng phờ phạc, cô đè nén nỗi buồn trong lòng lại rồi hỏi.

Lý Tuyết Nhi đáp: ‘Một tiếng rồi, đây là bệnh viện số ba Giang Thành, bệnh viện số một và số hai đều đã kín giường.”

Phòng thể chất phát nổ đổ sập, rất nhiều người bị thương dân đến việc bệnh viện quá tải.

Nhưng điều Lý Khinh Hồng quan tâm không phải điều này, cô im lặng cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Đã một giờ trôi qua, tình hình trong phòng thể chất thế nào rồi?

Vương Nhất đã bị đánh chết chưa?

Vương Tử Lam cũng cảm nhận được điều gì, cô bé kéo nhẹ áo cô: “Mẹ, có phải ba sẽ không về nữa không?”

Lời nói của con gái khiến Lý Khinh Hồng không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cô vừa khóc vừa gượng cười đáp: ‘Không đâu, ba có việc bận, sẽ về nhanh thôi.”

Con gái còn nhỏ, cô không muốn con biết tin ba đã không còn nữa.

Nhưng giấy không gói được lửa, đến cuối cùng chắc chăn Vương Tử Lam vẫn sẽ biết tin dữ này.

“Thật không ạ?”

Vương Tử Lam rụt rè hỏi, nắm chặt tay Lý Khinh Hồng thật chặt.

Cô bé đã năm tuổi, tuy vẫn nhỏ nhưng rất thông minh, từ khi mẹ hôn mê là cô bé đã nhìn ra một số dấu hiệu.

Lý Khinh Hồng gật đầu, bế Vương Tử Lam lên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK