Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

CHƯƠNG 1114

Thấy Vương Nhất không có ý định đưa huy hiệu ra, nét mặt Hạ Khiêm cũng trở nên dữ tợn: “Nếu đã thế thì cậu đi chết đi!”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen đều tiến lên, con dao trong tay bọn họ có ánh sáng lạnh loé lên, bọn họ đồng loạt đâm về phía Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Vương Nhất và Lãnh Nhan lạnh lùng quan sát, vào lúc Hạ Khiêm cho rằng bọn họ sẽ bị dao đâm chết, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc.

Một chiếc Mercedes thương vụ ầm ầm dừng lại, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sáng, nét mặt nghiêm túc đi xuống.

Nhìn thấy người của Hạ Khiêm đang cầm dao trong tay, đang muốn đâm Vương Nhất và Lãnh Nhan, ông ta lập tức trợn tròn mắt, hét to: “Dừng tay cho ta!”

Tiếng quát này tràn đầy khí thế, không chỉ khiến tất cả người áo đen dừng lại mà cả Hạ Khiêm cũng thay đổi sắc mặt.

Anh ta quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy gia chủ đứng sau lưng.

Anh ta lập tức hoảng hốt, trợn mắt há mồm: “Gia chủ, sao ngài lại đến đây?”

“Nếu ta không đến, toàn bộ nhà họ Hạ đều bị cháu làm liên luỵ rồi!”

Sắc mặt Hạ Lãm tái mét, ông ta đẩy những người áo đen kia ra, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Cậu thế nào rồi, không bị thương chứ?”

“Là ông?”

Vương Nhất nheo mắt, nhận ra Hạ Lãm là ba của cô gái bị ngất xỉu trước kia.

“Gia chủ, ngài đang làm gì thế? Cậu ta là tội đồ đã phá hoại chuyện tốt của chúng ta đó!”

Thấy cảnh này Hạ Khiêm vô cùng khiếp sợ, không nhịn được hỏi.

Chát!

Hạ Lãm tát anh ta ngã ra đất, vô cùng giận dữ: “Đồ có mắt không thấy Thái Sơn, cậu ấy là ân nhân cứu mạng Trân đấy, cháu lại dám ra tay với cậu ấy?!”

Nghe Hạ Lãm nói thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Hạ Khiêm, nếu không vì nửa bên mặt vẫn còn cảm giác đau rát, anh ta cũng không dám tin đây là bị gia chủ đánh.

Có điều đây vẫn chưa phải điều khiến anh ta sợ hãi nhất, thứ khiến Hạ Khiêm cảm thấy giật mình là Vương Nhất là ân nhân cứu mạng của em họ anh ta.

Sao có khả năng đó chứ?

Hạ Khiêm ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ vào Vương Nhất lớn tiếng nói: “Gia chủ, có phải ngài hiểu lầm ở đâu đó rồi không, tên ranh con này hoàn toàn không phải người của Giang Thành, Trân  còn bị bệnh nặng, không đi ra ngoài, sao cậu ta có thể cứu Trân  một cách trùng hợp như thế được?”

Hạ Lãm cười châm chọc: “Ta đã đích thân gặp gỡ chàng trai trẻ này, chuyện này còn có thể là giả chắc?”

Hạ Lãm lúc này vô cùng khí phách.

Ông ta là gia chủ của nhà họ Hạ giàu có, đương nhiên là rất có khí thế, cho dù là nét mặt hay khí chất của ông ta cũng đều khiến Hạ Khiêm cảm thấy khiếp sợ.

Điều khiến anh ta thấy khó tin nhất là gia chủ lại đích thân đi gặp Vương Nhất, sao có thể được chứ?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK