Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 723

Chỉ là mấy công tử hào môn thành phố Giang, lại trêu chọc nhìn Văn Bội Cầm, cũng không có mấy kính trọng, thậm chí còn thấp giọng nói gì với nhau.

Lương Ý Hành gật gật đầu: “Nếu bà Văn đã mở miệng, tôi nguyện để ân oán sang một bên, đợi qua đại hôn, sẽ giải quyết sau.”

“Như vậy rất tốt.”

Văn Bội Cầm gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Vương Nhất, hỏi; “Lý Mộng Đình là cái gì của cậu?”

Vẻ mặt Vương Nhất khó hiểu, không rõ tại sao bà ta lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: “Xem như là em gái tôi.”

“Cậu đi theo tôi.”

Văn Bội Cầm một phát bắt lấy cánh tay Vương Nhất, kéo anh vào trong khách sạn.

Cạch –

Hai người đến một căn phòng xa hoa, Văn Bội Cầm nặng nề đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng, còn khóa trái cửa.

Ánh mắt Vương Nhất hơi chấn động: “Bà Văn, bà làm gì vậy?”

Văn Bội Cầm lại kéo rèm lên, xác định bên tường không có ai, lúc này mới trịnh trọng nói với Vương Nhất: “Hy vọng cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện, trước khi hôn lễ này bắt đầu, xin cậu mang Lý Mộng Đình đi.”

“Tôi dẫn cô ấy đi?”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn Văn Bội Cầm, không ngờ rằng người phụ nữ kéo anh vào phòng khách sạn lại nói một câu như vậy.

Chẳng mấy chốc, hai mắt của Vương Nhất trở nên sâu hơn: “Tại sao? Chẳng phải bà là mẹ ruột của Văn Thái sao?

Nếu đã là mẹ ruột, khi con trai sắp kết hôn thì bà ấy nên vui mừng mới đúng, nhưng từ trên mặt Văn Bội Cầm lại không hề có một tia vui vẻ, ngược lại còn vô cùng trầm trọng.

Như đám cưới của Văn Thái là ngày tận thế vậy.

Văn Bội Cầm gật đầu, bà lo lắng nói: “Vì là mẹ ruột của Văn Thái nên tôi mới không muốn nó làm hại những cô gái khác.”

“Nghĩa là sao?”

Vương Nhất nheo mắt lại, anh hỏi.

“Chắc cậu cũng biết một vài tin đồn xấu của nhà họ Văn chúng tôi đúng không?”

Vương Nhất gật đầu.

Gia tộc nào cũng có vài điều tai tiếng, nhà họ Văn cũng vậy. Vương Nhất nhớ là Văn Thái chính là “con hoang” của Văn Bội Cầm và một người đàn ông bên ngoài. Nếu không vì mặt mũi gia tộc thì Văn Bội Cầm đã sớm bị Văn Cung Hiển giết chết rồi.

Văn Bội Cầm cười cay đắng: “Mọi người đều mắng tôi hạ tiện, dám cắm sừng Văn Cung Hiển Nhưng có ai biết rằng tôi đã bị bạo lực gia đình trong cái nhà họ Văn này suốt bao năm nay?”

Vương Nhất không cắt lời bà, nhưng ánh mắt của anh càng lúc càng sâu, có thể những tin tức về nhà họ Văn còn có ẩn tình khác.

“Thật ra, tôi không hề thích Văn Cung Hiển. Trước khi gả vào nhà họ Văn, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng xinh đẹp hơn những người phụ nữ khác mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK