Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1675

Vậy nên cô ta không hiểu tình yêu.

Nhưng từ rất lâu trước đây, cô ta từng hỏi Vương Nhất câu hỏi tương tự.

Cái gì là tình yêu?

Tại sao phải có tình yêu?

Lúc đó, Vương Nhất nói.

“Tình yêu bao gồm rất nhiều thứ, là thứ cần thiết, là giúp đỡ lần nhau.”

“Sống chết cũng không tách rời, bầu bạn bên nhau, nắm tay đi hết cuộc đời, sống tới bạc đầu.”

Lãnh Nhan hình như đã hiểu.

Nhưng lại hình như càng thêm mù mịt.

Cuối cùng cô ta lắc đầu: “Không hiểu, tôi cũng không cần hiểu!”

Theo cô ta thấy, chỉ cần có thể mãi ở bên cạnh thiếu chủ, như vậy là đủ rồi!

Diệp Thúy Như đã cười!

Cười khinh thường, cười mỉa mai.

Lãnh Nhan lập tức cảm thấy tức giận, cảm thấy mình bị sỉ nhục.

“Cô cười cái gì?”

“Tôi cười cô ngu ngốc.”

Diệp Thúy Như lắc đầu, cười ha ha nói: “Giữa cô và Vương Nhất có phải sinh ra rạn nứt rồi không?”

Lời này vừa dứt, ngay lập tức Lãnh Nhan thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn chăm chăm Diệp Thúy Như.

Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết, mình đang từng chút một rơi vào cái bây của Diệp Thúy Như.

Thật ra, khi Vương Nhất biết cô ta là sát thủ xuất thân từ Võng Lượng thì giữa hai người đã sinh ra rạn nứt từ lâu.”

Ngoài mặt đã nói thông suốt, nhưng Lãnh Nhan vẫn cảm nhận được, thiếu chủ không coi trọng cô ta như trước kia nữa.

“Không có rạn nứt.

Lãnh Nhan không thể để Diệp Thúy Như biết những chuyện này.

Nhưng Diệp Thúy Như đã đoán được, cười hờ hững: “Bất luận giữa hai người có rạn nứt hay không, trong lòng cô có nghĩ tới Vương Nhất hay không? Nguyện ý mãi mãi ở bên cạnh Vương Nhất không? Thậm chí sẽ chết vì anh ta không?”

“Nếu đúng, cô đã yêu anh ta, có lẽ yêu rất sâu sắc, không thể rút ra.”

Lãnh Nhan đã sững người, lẩm bẩm với chính mình.

“Mình đây là yêu sao?”

“Đương nhiên.

Khóe miệng Diệp Thúy Như nhếch lên nở nụ cười hờ hững khi kế hoạch thành công: “Cô thích Vương Nhất, muốn ở bên anh ta, tôi có thể giúp cô.”

Lãnh Nhan ngây người, đầu óc trống rõng.

Giọng nói của Diệp Thúy Như giống như một loại ma lực, khiến Lãnh Nhan mất đi khả năng suy nghĩ.

“Không, cô lừa tôi, nói về mưu ma quỷ chước, tôi không phải là đối thủ của cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK