Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 362

“Không nói chuyện này nữa, chúng ta nhảy đi.”

Văn Thái ôm lấy Lý Mộng Đình, Lý Mộng Đình cũng hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Chú ý tới ánh mắt Văn Thái vẫn luôn dán chặt lên người Vương Nhất và Phương Huệ, Lý Mộng Đình không nhịn được, nói: “Anh Văn Thái, anh cứ yên tâm, tên phế vật kia làm gì biết nhảy múa cơ chứ, anh cứ chờ xem bọn họ tự làm mình xấu mặt đi!”

Nghe thấy những lời Lý Mộng Đình nói, tâm trạng Văn Thái mới tốt lên một chút, vừa nhảy điệu xã giao, chờ Vương Nhất bị xấu mặt.

Bên kia, Vương Nhất ôm lấy Phương Huệ, nhanh chóng lay động, cất bước nhịp nhàng theo điệu nhạc, Phương Huệ cũng vội vàng nhảy theo.

Đồng thời, Phương Huệ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vương Nhất, nhưng chẳng biết từ lúc nào Vương Nhất đã nhắm hai mắt lại.

Cơ thể anh cũng nhẹ nhàng lắc lư tựa làn gió nhè nhẹ, từ góc nhìn của người bên cạnh, trông động tác của anh thế mà lại vô cùng tự nhiên.

Trên gương mặt trang nhã xinh đẹp hiện rõ nét kinh ngạc, cô ta phát hiện bản thân hoàn toàn không theo kịp bước chân của Vương Nhất.

Đây là không biết nhảy mà Vương Nhất đã nói sao?

Vương Nhất như cảm nhận được điều gì, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ chậm lại. “

Dứt lời, anh thả chậm bước chân để Phương Huệ có thể theo kịp, cả người cũng uyển chuyển cử động, dẫn dắt Phương Huệ phối hợp với anh.

Bài nhạc từng bước tiến vào khúc cao trào, Vương Nhất nhắm mắt lại, tựa như cả thể xác lẫn tinh thần đều đã dung nhập vào âm nhạc.

Phương Huệ thầm cảm thán, trợn trừng hai mắt, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt không thể tin nổi. Dưới sự dẫn dắt của anh, Phương Huệ cũng dần hoà mình vào âm nhạc.

Mọi người xung quanh cũng đã ngừng nhảy, giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Phương Huệ và Vương Nhất đang nhảy múa trên sân khấu.

Ánh sáng toả chiếu khắp sân khấu cũng thu hẹp, chỉ còn lại duy nhất một chùm sáng rọi thẳng xuống người Vương Nhất và Phương Huệ.

Lý Mộng Đình, Văn Thái, Tôn Kiều, Kim Thành Vũ lại mở to hai mắt đứng nhìn, dù là bọn họ cũng không kiềm được mà tạm dừng mọi hành động, liếc mắt ngắm nhìn điệu nhảy của Vương Nhất và Phương Huệ.

Ánh sáng và bóng tối liên tục thay đổi vị trí, hoà với tiết tấu lúc nhanh lúc chậm của điệu nhạc, trong mắt mọi người chỉ còn lại hai bóng hình một đen một trắng đang thực hiện một loạt động tác lưu sướng như nước chảy. Đợi tới lúc họ hoàn hồn, nhạc đã chuyển sang bài khác, chuyện vừa nãy tựa như một giấc mơ.

Sau khi điệu nhạc kết thúc, Vương Nhất mở mắt, tự nhiên thả tay Phương Huệ ra, không chút lưu luyến bước xuống sân khấu, hệt như chưa từng tới đây bao giờ.

Phương Huệ đứng trên sân khấu hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, vội đuổi theo Vương Nhất, hỏi: “Anh học bước nhảy này ở đâu vậy? Chỉ có những quý tộc hoàng gia phương Tây mới biết kiểu nhảy này thôi mà!”

Hồi học đại học, chuyên ngành Phương Huệ lựa chọn là lễ nghi, nên mới may mắn biết một chút.

Vương Nhất nở nụ cười nhàn nhạt, không giải thích.

Thân là chiến thần quân đội, sao anh có thể chỉ biết cầm dao, súng giết người chứ, những kỹ năng khác cũng vô cùng quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK