Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129

Lúc này, Lý Mộng Đình thật sự rất muốn giết người.

Sau khi chuyện này xảy ra, đừng nói đến việc Bạch Hiển sẽ không ưa bọn họ mà vấn đề nhờ Bạch Hiển chuyện phát ngôn của minh tinh có thể cũng sẽ thất bại.

“Hiểu lầm?”

Bạch Hiển đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn mẹ con Lý Mộng Đình, cười lạnh một tiếng: “Tên côn đồ đó xông vào công ty ba tôi tự nhận nói tên anh ta là Vương Nhất, ngoại trừ phế vật tên Vương Nhất nhà các người thì còn ai tên Vương Nhất nữa chứ?”

“Anh ta không chỉ dẫn người đến đập phá công ty ba tôi mà còn đánh cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty.”

“Cái gì? Còn đánh người?”

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trắng bệch, mặt xám như tro tàn.

“Bạch Hiển, anh nghe em giải thích, anh ta không phải người nhà họ Lý bọn em…”

Lý Mộng Đình vội vàng đứng lên giải thích với Bạch Hiển, biểu hiện vô cùng khép nép.

Cô ta vất vả lắm mới có được mối quan hệ tốt với người nhà họ Bạch, làm sao có thể từ bỏ cây đại thụ nhà họ Bạch này chứ?

Điều bây giờ có thể làm chỉ là liên tục xin lỗi, hy vọng Bạch Hiển có thể tha thứ cho mình.

Thế nhưng, Lý Mộng Đình mới vừa đứng lên, đã bị Bạch Hiển đẩy một cái làm chao đảo: “Mẹ cô, anh ta chính là người của nhà họ Lý các ngươi đấy!”

“Uổng công tôi còn bận rộn giúp các người, đúng là không biết tốt xấu!”

Bạch Hiển lạnh lùng nói tiếp: “Từ giờ trở đi, nhà họ Bạch bọn tôi không chỉ không giúp các người mà còn muốn chèn ép các người, cứ chờ nhận thư của luật sư đi.”

Nói xong, anh ta hừ mạnh một tiếng, cầm lấy tư liệu nghệ sĩ do nhà họ Bạch cung cấp, xoay người rời đi.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hoàn toàn ngây ngốc, ngồi yên tại vị trí.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi…”

Hai tay Lý Mộng Đình ôm đầu, dùng sức lôi kéo mái tóc được chải chuốt cẩn thận cả buổi sáng, vẻ mặt bi thường: “Không những có thể hợp tác thuận lợi với tập đoàn Lệ Tinh mà còn được nhà họ Bạch giúp đỡ, nhưng bây giờ thì tiêu hết rồi.”

“Đều do tên phế vật kia! Tại sao anh ta không chết đi?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của Lý Mộng Đình đột nhiên trở nên méo mó, trong ánh mắt hiện lên sự oán hận dày đặc.

“Năm năm trước mẹ đã nói thằng nhóc kia chính là người mang đến xui xẻo, chỉ biết mang đến tai nạn cho nhà họ Lý chúng ta, con còn không tin.”

Châu Mỹ Ngọc cũng rất khó chịu, liếc nhìn Lý Mộng Đình đang vô cùng tức giận mà nói: “Nhìn bây giờ đi, 5 năm trước nó hại người nhà họ Lý chúng ta bị nhà họ Kim chèn ép, bây giờ rất vất vả mới leo lên lại thì bị thằng nhóc đó phá hỏng.”

“Lúc đó làm sao con biết được anh ta là một người lòng lang dạ sói như vậy?”

Lý Mộng Đình thẹn quá hóa giận mà nói.

Châu Mỹ Ngọc trầm tư một hồi rồi nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là thể hiện lòng trung thành với nhà họ Bạch, nói cho nhà họ Bạch rằng nhà họ Lý không hề liên quan đến cái tên sao chổi đó, sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà họ Lý, hơn nữa còn cắt đứt mọi quan hệ!”

“Còn phải phong sát hoàn toàn anh ta!” Lý Mộng Đình oán hận nói: “Con muốn anh ta không sống nổi ở thành phố Thiên An này.”

Ha ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK