Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1531

Sau lưng Lãnh Nhan cũng biến thành bộ dạng huyết nhục mơ hồ, máu tươi tuôn ra như suối.

Cô ta ngã khỏi cây và đập mạnh xuống đất.

Người dơi cũng từ trên cao rơi xuống, xuất hiện bên cạnh Lãnh Nhan và lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt Lãnh Nhan kinh hãi tới cực điểm, cô ta không ngừng kéo cơ thể trọng thương của mình về phía sau.

Trừ thiếu chủ ra, cô ta chưa từng gặp phải kẻ địch mạnh như vậy.

Cô ta căn bản không có dũng khí để tiến lên đấu lần nữa.

Lúc trước ở đại viện nhà họ Tống, một mặt thì người đó muốn dẫn Lý Tinh Sở, một mặt khác thì hắn ta muốn đi nên không đánh nghiêm túc.

Hoặc lần này cũng không đánh nghiêm túc.

Người dơi chỉ đánh một đòn đã có thể khiến Lãnh Nhan bỏ mạng.

Nhưng anh ta lại không làm thế mà chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Nhan, sau đó rời đi.

Ánh mắt cuối cùng khiến Lãnh Nhan cảm thấy rất kỳ lạ, như thể đang nhìn đồng loại.

“Lãnh Nhan!”

Lúc này, tiếng của Vương Nhất bỗng vang lên từ đằng sau.

Vương Nhất chạy tới, nhìn thấy Lãnh Nhan đang không ngừng chảy máu, anh lập tức biến sắc.

“Cô sao thế?”

Vương Nhất quỳ xuống.

Lãnh Nhan nghiến răng nói: “Thiếu chủ, người này chính là người đàn ông Dơi mà chúng ta từng gặp ở đại viện nhà họ Kim, hắn rất mạnh!”

Vương Nhất lắc đầu: “Trước hết đừng nói chuyện này, chúng ta đi trước đã.”

“Anh đỡ Lãnh Nhan dậy rồi liếc nhìn miệng vết thương trên lưng Lãnh Nhan. Bỗng hai mắt anh hơi loé lên.

Máu của Lãnh Nhan tuy đỏ.

nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện màu máu hơn đỏ trầm.

Lúc trước, khi Khương Nhã My bị bác “u hồn” tấn công, máu chảy thành dòng.

Màu máu cũng đỏ trầm thế này.

Nhưng chỉ không nhạt như Lãnh Nhan.

Cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất, Lãnh Nhan tò mò hỏi: “Thiếu chủ sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Vương Nhất thu lại ánh mắt rồi nhàn nhạt nói.

Vương Nhất đưa Lãnh Nhan xuống núi.

Luc snafy, Văn Bội Cầm đã cứu Lý Mộng Đình ra, hai người đang ôm nhau khóc.

Nhìn thấy Vương Nhất, Lý Mộng Đình liền khóc sưng cả mắt.

“Vương Nhất, xin lỗi….”

Cô ta liên tục xin lỗi.

Vương Nhất lắc đầu: “Có gì mà xin lỗi, mấy ngày này cô đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK