Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 500

Lúc này một chiếc Hummer việt dã giống như mãnh thú liên tục rú ga, lao mạnh đến.

Nhìn thấy sắp đụng vào Vương Tử Lam rồi, nhưng chiếc Hummer này vẫn không có dấu hiệu chậm lại.

“Tử Lam!”

Nhìn thấy hình ảnh kinh hồn đó, đồng tử Vương Nhất đột nhiên co lại, dùng hết sức toàn thân, la lớn.

Mà Vương Tử Lam cũng như là cảm nhận được, vô thức quay đầu lại.

Ảnh ngược trong mắt, lại là một bóng đen cực lớn.

Vương Tử Lam lập tức dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường, nhìn chiếc Hummer đang lao về phía mình.

Vù vù vù—

Bóng đen giống như vật khổng lồ, bao bọc toàn hoàn Vương Tử Lam đang đờ đẫn.

Khoảng cách của hai bên chỉ có 5m.

Vương Tử Lam thậm chí còn có thể cảm nhận được kình phong thổi vù vù của chiếc Hummer việt dã, đổi qua gò má.

Cô bé vô thức nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, mũi chân của cô bé bỗng rời khỏi mặt đất, cả người giống như bay lên vậy.

Vô thức mở mắt ra thì nhìn thấy một bờ vai rộng có lực, cô ta nằm trong lòng ôm ấm áp.

“Ba!”

Vương Tử Lam kích động gọi thành tiếng, ôm chặt ngực của Vương Nhất.

Vương Nhất lăng không nhảy lên, ôm Vương Tử Lam xoay một vòng ở trong không trung, sau đó đáp xuống đất.

Cả quá trình chỉ trong nháy mắt, ngay cả trái tim của Lãnh Nhan cũng nảy lên trong nháy mắt.

Kít—

Chiếc Hummer đó di chuyển một cách đẹp mặt, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đất, để lại mấy dấu vết rất sâu, lúc này mới từ từ dừng lại.

Lúc này, có một người thanh niên nhảy từ trên xe xuống, đằng sau có ba vệ sĩ đi theo, mắng mỏ đi về phía Vương Nhất: “Trẻ con nhà ai, đi đường không nhìn xe, vội đi đầu thai à?”

Tuy nhiên, Vương Nhất căn bản không thèm để ý anh ta, chỉ rất căng thẳng kiểm tra Vương Tử Lam có bị thương hay không.

Vương Tử Lam cố gắng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trên gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ba, con không sao!”

“Xin lỗi, Tử Lam, vừa rồi ba nên đi qua.”

Thấy con gái bị kinh sợ, trong lòng Vương Nhất cực kỳ áy náy, giao cô bé cho Lãnh Nhan: “Mang con bé đi mua ít đồ ăn.”

Lãnh Nhan biết Vương Nhất muốn làm gì, rất nhanh bế Vương Tử Lam đi xa, hình ảnh tiếp theo không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.

Dõi theo Vương Tử Lam đi xa, biểu cảm trên mặt Vương Nhất lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí cực kỳ âm trầm, anh từ từ đi về phía người thanh niên kia.

“Hỏi anh đó, vừa rồi là con của nhà anh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK