Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1706

Thân phận Ẩn chủ của anh, cũng đã che giấu đủ sâu rồi, cũng nên công bố ra công chúng rồi.

Đương nhiên, không phải là bản thân anh tuyên bố, mà là dùng thân phận khác trở thành “người thủ hộ Bắc Cảnh.”

Vừa đến khách sạn, Vương Nhất đã nhận được điện thoại của Lãnh Nhan.

“Thiếu chủ, có thời gian không, tôi muốn tâm sự với anh.

Vương Nhất nhíu nhíu mày, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?

Nhưng anh vẫn nói: “Được, cô ở đâu?”

Lãnh Nhan lập tức nói: “Thiếu chủ, tôi đến đón anh!”

Mười phút sau, xe của Lãnh Nhan đến.

Vương Nhất ngồi vào ghế sau: “Chuyện gì”

Hai tay Lãnh Nhan nắm chặt tay lái, thật lâu không nói gì.

“Cô làm sao vậy?”

Vương Nhất phát hiện tâm trạng Lãnh Nhan có chút không đúng, liền hỏi.

Tay Lãnh Nhan nắm tay lái thả lỏng một chút, qua kính chiếu hậu, Vương Nhất nhìn thấy Lãnh Nhan cười cười.

“Không sao, tôi chỉ là muốn hỏi một chút thiếu chủ, tôi đã theo thiếu chủ bao lâu rồi?”

“Hơn năm năm rồi đi, sao thế?”

Vương Nhất nói.

“Thì ra nhanh như vậy, năm năm rồi…

Lãnh Nhan đầu dựa vào ghế, nhìn ra bầu trời xanh thẳm nói.

“Năm năm này, tôi đối với thiếu chủ chỉ có cảm kích, tôi nguyện ý vì thiếu chủ làm bất kỳ chuyện gì, kể cả đi tìm chết.”

“Thiếu chủ từng nói, đây chính là yêu.”

Lãnh Nhan nhớ lại, nói: “Nhưng mà, thiếu chủ, anh vẫn không hoàn toàn yên tâm về tôi, đúng không?”

Âm thanh vừa dứt, Lãnh Nhan nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất lập tức ngây người, anh nhìn thấy trong ánh mắt đỏ như máu của Lãnh Nhan có cả nước mắt.

Lãnh Nhan rõ ràng khóc rồi.

Dần dần, Vương Nhất cũng hiểu Lãnh Nhan muốn nói gì, anh lập tức rơi vào trong trầm mặc.

Thật lâu sau, anh mới xin lỗi: “Thật xin lôi.”

“Vì sao? Cũng bởi vì tôi sinh ra ở “Võng Lượng” sao?”

Giọng nói chất vấn của Lãnh Nhan mang theo run rẩy, huyết lệ từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thiếu chủ, anh có lẽ người đàn ông duy nhất tôi thích trên thế giới này, tôi không.

yêu cầu cái gì xa vời, tôi chỉ hy vọng, có thể luôn làm cái bóng của anh, chẳng lẽ bây giờ ngay cả nguyện vọng ấy cũng không thỏa mãn được sao?”

“Lãnh Nhan.

Lúc tâm trạng Lãnh Nhan đang kích động thì Vương Nhất đột nhiên quát một tiếng dừng cô ta lại.

Sau đó, anh lấy một miếng ngọc lục bích từ trong túi ra, đặt vào trong tay Lãnh Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK