Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 796

Hồng Phật bị đau, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn Lãnh Nhan: “Cô đánh nữa thử xem?”

Cô ta cho rằng vẻ mặt lúc này của mình nhất định có thể dọa được Lãnh Nhan, không ngờ Lãnh Nhan lại bật cười: “Cô có phải cảm thấy cô bây giờ rất hung dữ hay không?”

Hồng Phật không hiểu cô ta tại sao lại cười, lẽ nào mình không hung dữ hay sao? Vì vậy đã ngây ngốc mà gật đầu.

“Không đúng, cô không hề hung dữ, cô bây giờ giống như một con gấu Teddy nhỏ không ngừng gọi loạn chủ nhân — Dữ kiểu con nít.”

“…”

Sau khi đi theo Vương Nhất về tới thành phố, Lãnh Nhan cũng học được không ít ngôn ngữ mạng.

Nhưng lọt vào tai của Hồng Phật, lại chịu đả kích rất lớn — Đây không phải là ý nguyện của cô ta!

Cô ta muốn biểu hiện ra, là sát ý dữ dằn khiến Lãnh Nhan cảm thấy sợ hãi, đây không phải là ác long rít rầm kiểu con nít.

Cô ta không hiểu, rõ ràng là học theo người xấu trên phim, sao lại cô ta thì không được?

“Cô nên giống như tôi—”

Lãnh Nhan hiếm khi có lòng dạy dỗ, sắc mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồng Phật.

Hồng Phật lập tức rụt cổ lại, hai mắt lại sáng lên: “Đúng, chính là loại cảm giác này—”

Bộp—

Lời còn chưa nói xong, Lãnh Nhan lại đánh mạnh vào mông của Hồng Phật.

“Rất đáng tiếc, loại cảm giác này cả đời này cô cũng sẽ không học được, biết sai chưa?”

Hồng Phật lập tức nổi giận.

“Cô còn đánh?! Tôi thật sự sẽ luyện cô thành nhân cổ…”

Bộp—

“Cô như này là người lớn đánh con nít, thắng không vẻ vang!”

Bộp—

“Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, hu hu hu–”

Bộp—

Lãnh Nhan giống như người lớn đánh trẻ con, đánh từng phát vào mông của Hồng Phật, đánh tới mức sau đó, Hồng Phật vậy mà trực tiếp khóc luôn.

Nước mắt tí tách rơi xuống, âm thanh thê thảm, giống như tiếng đố quyên than.

Vương Nhất có hơi tội nghiệp mà nhìn Lãnh Nhan, con ngoan qua roi vọt, con của cô ấy sau này nhất định sẽ thành tài.

Mà Thẩm Tử Kiện, Thẩm Thiên Sơn Sơn đợi rất lâu ở trung đình, thấy Hồng Phật mãi không đi ra thì cũng có hơi nôn nóng.

“Tử Kiện, cháu đi xem thử tình hình sao rồi.”

“Vâng, ông nội.”

Thẩm Tử Kiện lần nữa quay lại tầng hầm, lại nhìn thấy một cảnh mà anh ta đời này khó quên được—

Hồng Phật mà anh ta sợ mất mật, vậy mà giống như đứa trẻ phạm sai, bị Lãnh Nhan xách lên đánh mông.

“Tử Kiện, tình hình sao rồi, Vương Nhất đó có phải đã chết rồi hay không—”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK