Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2001

“Mời Ấn chủ và anh Mục Huy lên sân!”

Người chủ trì tuyên bố.

Âm!

Người xem xung quanh trực tiếp phát ra tiếng hoan hô rần rần.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ở trong đó.

Bọn họ đều nhìn Mục Huy với vẻ kích động.

Bọn họ cược tất cả tiền vào người Mục Huy, cược anh ta sẽ đứng thứ nhất trong đại hội Bắc Cảnh.

Rất nhanh, Vương Nhất và Mục Huy lên sân.

“Anh chính là ‘Ẩn chử?”

Mục Huy nhìn Vương Nhất với vẻ mặt trào phúng, hỏi.

“Có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.

“Ha ha ha ha…”

Trên lôi đài, Mục Huy phát ra tiếng cường khinh thường.

Sau đó anh ta nhìn Vương Nhất, nói: ‘Tôi đã xem thi đấu của anh, quả thật rất mạnh, nhưng cách danh xưng ‘Ẩn chủ’ này, anh còn kém xal”

“Danh hiệu Ấn chủ cuối cùng sẽ bị anh em của tôi có được!”

Ánh mắt của Mục Huy sắc lạnh như chim ưng, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất vậy mà bật cười: “Ỷ vào một đại hội Bắc Cảnh cỏn con thì có thể chọn ra được ai mới là Ẩn chủ’ sao?”

“Ẩn chủ của Bắc Cảnh nên giết ra từ trên chiến trường, một đại hội Bắc Cảnh như này, có bao nhiêu sức nặng?”

Giọng điệu của Vương Nhất rất khinh thường, kèm theo sự mỉa mai từ đáy lòng.

Ở trong mắt anh, đại hội Bắc Cảnh là trò để thương nhân dùng để kiếm tiền mà thôi.

Nếu thật sự dựa vào một đại hội này để quyết định danh hiệu ‘Ẩn chủ’ thuộc về ai, anh cảm thấy bi ai cho đất nước.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt của Mục Huy lập tức trở nên âm trâm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, là anh em của của Mục Lang, anh có phải mất phương hướng rồi không?”

Xoạt!

Sau khi Vương Nhất nói ra câu này, cả nhà đa năng rất yên ăng.

Người xung quanh đều ngây ra, anh không chỉ đang mỉa mai Mục Huy, còn nghi ngờ cả đại hội Bắc Cảnh?

Câu nói này lập tức khiến Vương Nhất trở thành tâm điểm, tất cả những ai từng tham gia đại hội Bắc Cảnh, không một ai không nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, sắc mặt của Mục Huy hơi tối lại, đồng thời cũng cười ha hả: ‘Anh đã đắc tội với tất cả mọi người!”

“Đắc tội với tôi còn có một chút khả năng sống sót, nhưng anh nghỉ ngờ đại hội Bắc Cảnh thì là đang nghi ngờ anh em của tôi, Mục Lang, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng sống!”

Trong giọng điệu của Mục Huy mang theo sự kiêu ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK