Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 722

“Lương Ý Hành, anh câm miệng cho tôi!”

Nhan Dịch Phi giận dữ mắng, trên mặt đau rát.

Thành viên trung tâm hiệp hội võ đạo, nếu như bình thường, đây chính là quang vinh, cũng rất uy hiếp người, nhưng mà trước mặt Vương Nhất, thân phận này càng giống như một chuyện cười.

Quả nhiên, sau khi biết được tin tức này, trên mặt Vương Nhất cũng lộ vẻ đăm chiêu: “Thì ra anh là người của hiệp hội võ đạo? Có biết đến Bao đại sư?”

Ánh mắt Nhan Dịch Phi lập lòe, hơi chần chừ một chút, gật đầu nói: “Có biết.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Tôi nghĩ, không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại.”

Nhan Dịch Phi không biết lời này của Vương Nhất là có ý gì, nhưng mà không giống người gây sự lúc trước.

Lương Ý Hành bước lên một bước, đột nhiên nói: “Anh Dịch Phi, Vương Nhất này làm nhục anh như thế, anh không dạy dỗ anh ta một chút sao?”

Sắc mặt Nhan Dịch Phi lập tức trở nên khó coi, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lương Ý Hành: “Tôi và anh rất thân sao?”

Nói xong, lại lần nữa quay về bàn nhà họ Nhan, không liên quan đến việc này nữa.

Lương Ý Hành ngạc nhiên, vốn định ra giá cao mời sát thủ ám sát Vương Nhất, không ngờ đến Huyền Thưởng Lệnh trong web ngầm bị phong tỏa rồi, Lương Ý Hành cũng không còn cách nào, chỉ có đặt ánh mắt vào hôn lễ này.

Nhan Dịch Phi chính là anh ta dùng một cái giá rất lớn, chính là vì đối phó người luyện võ Vương Nhất này, sao hai người vừa bắt tay, Nhan Dịch Phi lại đổi ý rồi.

Quan hệ giữa Thiên An Tứ Thiếu nhìn như hòa hợp, trên thực tế đều là ngụy quân tử, bên ngoài khiêm tốn, thủ đoạn sau lưng người này càng ác hơn người kia, cho nên bốn người cũng chỉ duy trình quan hệ bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Lương Ý Hành trở lại bình thường, âm trầm nhìn Vương Nhất: “Cho dù Dịch Phi không ra tay, cậu cho là cậu trốn được sao? Hôn lễ kết thúc, sẽ là ngày kết thúc của cậu!”

Lời này vừa dứt, cả hào môn thành phố Giang đều vỗ tay khen hay, chỉ là người đứng xem, không có ý nhúng tay vào, người nhà họ Châu, không có một ai đứng ra nói chuyện giúp Vương Nhất.

Từ bọn họ mà nhìn, nhà họ Lương sao có thể không làm gì được một phế vật chứ?

“Vậy anh cứ thử xem.”

Trong mắt Vương Nhất cũng lạnh lùng, nếu như Lương Ý Hành dám ra tay, anh cũng không ngại giết sớm cho sảng khoái.

“Dừng tay cho tôi!”

Đúng lúc này, sau lưng có một tiếng kêu vô cùng tức giận.

Một thiếu phụ mặc váy dạ hội bước đến, khuôn mặt xinh đẹp, thùy mị thướt tha, nhất là khuôn mặt giống Văn Thái đến bảy tám phần, chứng minh thân phận của bà ta.

“Bà Văn.”

Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện, Nhan Dịch Phi đều hỏi thăm.

Vương Nhất không chút biểu tình đánh giá mẹ của Văn Thái, cũng không nói lời nào.

“Hôm nay là ngày đại hỉ của con tôi, mặc kệ các vị có ân oán gì, tạm thời để xuống, cho nhà họ Văn chúng tôi một cái mặt mũi.” tuy là phụ nữ, nhưng cũng lộ ra khí thế chủ mẫu nhà họ Văn một mình đảm đương một phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK