Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1059

Chỉ những người này, đừng nói là người nhà họ Hồ, thậm chí tất cả thế lực trong thành phố Giang cũng không đủ xử lý bọn họ.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất, trong mắt nghi ngờ, người vừa rồi thật sự là do Vương Nhất gọi đến sao?

Nếu không thì tại sao lại không nói câu nào?

Hay… chỉ đơn giản là hành động của nhà họ Hồ quá lớn, đã làm phiền đến bọn họ?

Suy nghĩ một chút, Hồ Minh Chính toát mồ hôi lạnh sống lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, Vương Nhất sải bước tiến lên trước, lạnh lùng nhìn Hồ Cương: “Hồ gia chủ, đây chính là cậy mạnh hiếp yếu mà ông luôn tôn sùng. Hiện tại, ông còn cảm thấy chính xác không?”

Lúc này, Hồ Cương đang ngồi trên một cái ghế, họ hàng nhà họ Hồ đang ôm ngực ông ta, cố gắng giúp xoa dịu căng thẳng trong lòng.

Nhưng lời nói của Vương Nhất lại khiến ông ta tức giận một lần nữa.

“Cậu cho rằng như vậy sẽ làm tôi sợ hãi à?”

Ông ta tức giận nhìn Vương Nhất: “Thật là một thằng nhóc may mắn, đúng lúc thủ lĩnh Lý lại đến đây. Nếu không, cậu cho rằng mình có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Hồ của tôi sao?”

Khi nói những lời này, mặc dù trong lòng ông ta cũng rất nghi ngờ, trước đây cũng đã có những trận chiến lớn hơn lần này nhưng lúc đó thủ lĩnh Lý đều không ra mặt, tại sao lần này lại xuất hiện?

Ông ta có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn trong chuyện này, nhưng cũng không thể liên hệ cùng Tiêu Hồng Cương và Vương Nhất được.

“Ông nội!”

Sau lưng, Hồ Minh Chính lo lắng hô to một tiếng.

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy không đúng, bất cứ chuyện nào cũng chú trọng số mệnh, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.

Vừa rồi nhuệ khí của nhà họ Hồ đã bị quét sạch, lúc này, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vương Nhất có chút hoảng sợ.

“Không được hoảng loạn!”

Hồ Cương phất tay lên, có hơn chục người xông ra bao vây Vương Nhất: “Tôi đã nói rồi, hôm nay bốn người đừng hòng rời khỏi nhà họ Hồ!”

Lần này ông ta đã có kinh nghiệm, chỉ cử hơn mười người, cho dù bị Tiêu Hồng Cương phát hiện thì đối phương cũng không nói được lời nào.

Khóe miệng Vương Nhất hiện lên một tia giễu cợt: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới là sức mạnh thật sự!”

Nói xong, anh sải bước về phía Hồ Cương.

Lãnh Nhan và Hồng Phật một trái một phải theo sát phía sau.

“Giết bọn họ cho tôi!”

Hồ Cương thấy ba người Vương Nhất còn dám chủ động đi về phía mình thì tức giận hét lớn.

“Giết!”

Hơn mười tên vệ sĩ đồng loạt xông về phía ba người Vương Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK