Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1450

Trên đá hai bên và cây liễu bên bờ sông có những vết đao rất rõ ràng, có vẻ như cả hai đã đánh nhau tại đâu.

Vương Nhất ngồi xổm xuống, anh dùng ngón tay lau vết máu trên mặt đất, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Máu này có màu đỏ sẫm.

Nhưng máu người phải trải qua một thời gian dài khô và đông lại mới biến thành màu đỏ sẫm.

Đột nhiên, Vương Nhất phát hiện một vết máu khác, vết máu này có màu đỏ tươi kéo dài về phía trước.

Vương Nhất lập tức đi dọc theo vết máu.

Chẳng bao lâu, anh tìm thấy Khương Nhã My đang dựa vào thân cây.

Cô ta vẫn mặc chiếc áo khoác da đen thường mặc, nhưng hiện giờ nó đã dính đầy máu.

Sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Khương Nhã My liền yếu ớt mở mắt ra.

Nhìn thấy Vương Nhất, cuối cùng cô ta cũng yên tâm mỉm cười rồi lại nhắm mắt lại.

“Nhã My!”

Vương Nhất vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy.

Lúc cô ta đứng dậy, Vương Nhất mới nhận ra trên lưng Khương Nhã My có một vết đao dài 30 cm, hệt như đang bị một con rết xấu xí quấn quanh.

Ngoài ra trên bụng còn có một vết đạn.

Viên đạn không vào quá sâu nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối ca.r

“Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại bị tấn công?”

Vương Nhất sầm mặt hỏi.

Khương Nhã My hít một hơi thật sâu rồi từ từ nói.

“Tiêu Minh đã từng xuất hiện ở đây.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi đi theo anh ấy nhưng lại bị mất dấu, vừa quay đầu thì bị ai đó tấn công rồi.”

“Cô có thấy kẻ tấn công trông như thế nào không?”

Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My lắc đầu: “Họ mặc một thân đồ đen, mang mặt nạ, chắc là người của U Hồn.”

“Bọn họ có hai người. Một người dùng đao đấu cận chiến, một người dùng súng đánh lén trong bóng tối. Sau khi trúng đạn thì tôi mới bị trọng thương.”

Vương Nhất không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vết máu đen trên đường.

Đồng thời, anh vẫn còn một câu hỏi nữa chưa hỏi.

Tại sao họ đã giết Khương Nhã My bị trọng thương nhưng lại không giết cô ta.

Vương Nhất cõng Khương Nhã My lên trên lưng: “Đi thôi, tới chỗ của tôi.”

Sau khi trở về khách sạn, anh đặt Khương Nhã My lên giường.

Tấm trải giường trắng như tuyết ngay lập tức bị nhuộm đỏ vì máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK