Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1423

“Các người còn muốn ở lại ư?”

Vương Nhất cười hỏi.

Hồ Vĩnh Hiên nhăn mặt.

“Chuyện này chưa xong đâu.”

Hồ Vĩnh Hiên hung hãn nói: “Những chuyện mà anh làm chắc chắn sẽ truyền đến tai thương hội Giang Bình, tập đoàn Cự Phong sắp xong rồi.”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Sau khi Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như rời khỏi tòa nhà Cự Phong, bọn họ yên vị ngồi trên xe trở về nhà họ Hồ.

Trên đường đi, Hồ Vĩnh Như nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Biểu cảm trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lại dữ tợn: “Em à, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy à?”

Hồ Vĩnh Như liếc mắt nhìn anh ta: “Anh còn muốn như thế nào?”

Biểu cảm trên mặt của Hồ Vĩnh Hiên rất dữ tợn: “Em à, em đừng có quên trên người chúng ta gánh vác ý chí của gia tộc, chúng ta phải đoạt được tập đoàn Cự Phong trở về.”

“Nhưng chúng ta vừa mới đến đó không lâu thì đã bị đuổi ra rồi, tập đoàn Cự Phong của Hồ Hoàng Việt là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.”

Anh ta rất không cam lòng, nhất là Vương Nhất còn sỉ nhục anh ta, làm cho anh ta tức giận muốn điên lên được.

Nhưng anh ta nhìn sang Hồ Vĩnh Như, sắc mặt của cô ta vẫn bình tĩnh, bộ dạng như là không hề tức giận.

“Em không tức giận à?” Anh ta hỏi.

Hồ Vĩnh Như rất bình tĩnh: “Không phải là em thua bởi anh ta mà là em thua bởi đàn chị Lý Khinh Hồng và đàn chị Kim Thúy Như, tuyệt đối không mất mặt.”

Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Sau khi chuyện này qua đi, anh đừng hận anh ta, nếu không thì chỉ tự diệt vong mà thôi, có hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Hồ Vĩnh Hiên đáp lời, nhưng biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.

Anh ta soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Ở tập đoàn Cự Phong, sau khi Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như đi khỏi, Hồ Hoàng Việt liền ngồi phịch xuống ghế.

Hai anh em này thật là khó lường, nếu như không phải gặp Vương Nhất thì chưa chắc Hồ Hoàng Việt có thể làm gì được bọn họ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khôi phục lại tinh thần, nhìn Vương Nhất rồi nói: “Anh Vương, để ngài chê cười rồi.”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Ông đã làm rất tốt, ít nhất là ông còn có thể gắn gượng trước khí thế mạnh mẽ của bọn họ. Trong kinh doanh, quan trọng nhất là cái gì, không cần tôi nhiều lời nhỉ?”

“Vâng anh Vương.”

Vương Nhất đã nói như vậy, Hồ Hoàng Việt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khí thế không chỉ cần trong việc đàm phán kinh doanh, chỉ cần là thương lượng với người khác thì đều cần khí thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK