Chương 1927
Hai gò má của Vương Hạn Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua má anh ta.
Anh ta dùng tay chạm vào, vậy mà là máu tươi!
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy rõ thứ gì vừa lướt qua.
Là một kim châm.
Ngân châm.
“Anh… Các người…”
Ngay sau đó, tâm mắt của bọn họ dừng trên người Thiết Diện.
“Anh bắn cây ngân châm này vào lúc nào?”
Thiết Diện cười lạnh lùng, cũng không nói lời nào.
Đám người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt há hốc mồm hít một hơi thật sâu.
Khiếp sợ.
Quá kinh hãi.
Lúc trước, bọn họ còn cảm thấy Hồng Phật và Thiết Diện là kẻ vô dụng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đã lầm.
Vương Nhất đột nhiên đứng dậy, nhìn Tân Vũ nói: “Tôi nghe nói anh muốn báo thù cho em trai của mình? Muốn thủ tiêu tôi à?
Khuôn mặt Tần Vũ hơi biến sắc, trong nháy mắt cảm thấy một luồng áp lực to lớn.
Đúng là anh ta muốn thủ tiêu Vương Nhất, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Hồng Phật và Thiết Diện thì anh ta không dám xuống tay với Vương Nhất nữa.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Chỉ với hai người Hồng Phật và Thiết Diện thôi mà bọn họ còn khó đối phó, vậy thì đừng nói là Khương Nhã My chưa từng ra †ay.
Nhưng xét theo cục diện hiện tại thì dường như Vương Nhất không muốn buông tha cho anh ta.
Thiết Diện lập tức hiểu ý của Vương Nhất, ném ra một cây ngân châm.
Phù!
Nhưng mà lần này lại bị một người khác dùng ngón tay bắt lấy một cách chính xác.
“Ngài Mục?!”
Tần Vũ kêu lên.
Tần Vũ kinh ngạc kêu lên, lập tức hấp dãn ánh mắt của mọi người ở đây.
Bọn họ vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở cánh cửa phía bắc của sân vận động có một nhóm người hùng hùng hổ hổ di tới.
Người đi đầu chính là Mục Lang – thủ hộ Tây cảnh.
Bên cạnh ông ta có rất nhiều thủ hạ Tây cảnh vây quanh, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ.
Mục Lang mặc trên người bộ quân phục, trên vai có ba ngôi sao, phối hợp với vóc người cao lớn ấy càng làm tăng thêm sự uy vũ của bản thân.
Nhìn từ phía xa mang đến cho người khác một loại cảm giác hùng vĩ như núi.
“Mục Lang…”