Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 862

Bụp—

Bức tường đằng sau Nhan Tề vậy mà vô thanh vô tức có thêm một cái lỗ đen.

Một viên đá còn bốc khói, rơi trên đất.

Đột nhiên, toàn trường im phăng phắc.

“Ông đang dạy tôi làm việc sao?”

Vương Nhất cảm thấy buồn cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tề.

Tất cả mọi người của hiệp hội võ đạo đều trợn to mắt, có một khoảnh khắc, bọn họ vậy mà cảm thấy cơ thể của Vương Nhất có thể khống chế thiên địa.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi.

Đợi hoàn hồn lại, tất cả thành viên của hiệp hội đều nhếch môi cười lạnh, có nét mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn mà nhìn Vương Nhất, giống như đã thấy hình ảnh anh thiếu tay thiếu chân nằm ở trên đất.

Nhan Dịch Phi còn phe phẩy cái quạt, nheo mắt lại, khẽ gật đầu.

Khi ở nhà họ Văn, anh ta đã biết sự mạnh mẽ trong thực lực của Vương Nhất.

Nhưng chỉ biết Vương Nhất rất mạnh, cụ thể mạnh cỡ nào, lại không biết.

Búng viên đá, trong hiệp hội người có thể làm được chuyện này có không ít, căn bản không tính là gì.

Vương Nhất lại tự cho rằng loại thủ đoạn này rất cao minh, vậy mà sử dụng ở trước mặt mọi người, không khác gì múa rìu qua mắt thợ, tự rước lấy nhục.

Hội trưởng Nhan Tề khuỵu người xuống, sửng sốt trong nháy mắt, cũng rất nhanh đã hoàn hồn, tức giận nhìn Vương Nhất: “Cậu, vậy mà dám ra tay với tôi?”

Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta đi tới đâu cũng được người khác tôn kính, cho dù là gia chủ của một vài hào môn, ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính như con cháu, nhưng bây giờ một thằng ở rể phế vật biết chút công phu cũng dám mạo phạm ông ta!

“Bao đại sư, đây chính là ‘khách quý’ mà ông mời tới sao? Vậy mà hỗn láo như vậy?”

Một ông lão có chức vị tương đương với Bao đại sư lạnh mặt quát to, có chút ý hỏi tội.

Những thành viên khác cũng phụ họa, mỉa mai giễu cợt.

“Ra tay ở trước mặt hội trưởng, thật sự không biết trời cao đất dày.”

“Hội trưởng, ngài ở một bên xem đi, tôi đi dạy dỗ tên cuồng vọng này!”

“Nên để tôi!”

Thành viên của hiệp hội võ đạo vậy mà tranh nhau trước sau muốn ra tay với Vương Nhất.

Chỉ có Diệp Kình Hiên lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, cảm thấy bi ai cho sự ngu xuẩn của những người này.

Thật ra, anh ta cũng không biết thực lực thật sự của Vương Nhất như nào, bởi vì từ khi anh ta biết Vương Nhất tới nay, vẫn chưa từng thấy Vương Nhất ra tay hết sức.

Lần nào cũng rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt thì miểu sát đối thủ, điều này chứng tỏ Vương Nhất căn bản không đặt hiệp hội võ đạo vào trong mắt.

“Không cần vội, các người đều có cơ hội.”

Vương Nhất không hề để tâm trước sự tranh chấp của các thành viên hiệp hội, ngược lại cười nhẹ nhàng: “Đợi lát nữa đại hội bắt đầu, các người đều có thể khiêu chiến tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK