Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 806

Vương Nhất dịu dàng nhìn Lãnh Nhan, khẽ gật đầu với cô ta.

“Quân Mẫu, để tôi thay cô giết tên già này!”

Đột nhiên, một sát thủ mặt mày tàn độc, bỗng nhiên nhìn sang chú Dương.

“Nên để tôi ra tay, thay Quân Mẫu giết ông ta!”

“Không cho động vào ông ta, để lại cho tôi!”

“…”

Nhất thời, tất cả các sát thủ đều lộ ra sát ý đối với chú Dương.

Chú Dương lại giống như kẻ ngốc, ánh mắt tập trung trên người Lãnh Nhan, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cười một cách vi diệu.

Lãnh Nhan lập tức nhìn sang Vương Nhất, Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Do cô quyết định, hôm nay là sân chơi của cô.”

Lãnh Nhan đỏ ửng mặt, sau đó khôi phục bản sắc nắm giữa sự sát phạt, ánh mắt chợt rét lạnh: “Giết!”

Ầm!

Vừa hạ lệnh một cái, tất cả các sát thủ cùng lúc ra tay, sát thủ cách chú Dương gần nhất ra tay đầu tiên, một đao chém về phía cổ của ông ta.

Chú Dương cũng quả thật rất giỏi, cho dù bàn tay bị Vương Nhất dùng một viên đá bắn thủng, máu chảy không ngừng, vẫn linh hoạt tránh né.

Sau đó gầm lên một tiếng, phản công, thật sự lấy đi mạng của 3-4 sát thủ.

Chỉ là vẫn như muối bỏ biển.

Các sát thủ cùng leo lên, trong lúc hỗn chiến, chú Dương lập tức trúng mấy dao mấy súng mà ngã xuống.

Cũng không biết có phải khéo hay không, vị trí chú Dương ngã xuống vừa hay ở trước mặt Thẩm Tử Kiện.

Vương Nhất lập tức phất tay, Lãnh Nhan lập tức hô dừng.

Các sát thủ lùi lại, chờ đợi ở một bên.

Vương Nhất đi tới bên cạnh chú Dương, sắc mặt đã lại rất bình tĩnh: “Tại sao muốn bại lộ, hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, không tốt sao?”

Con người sắp chết, bất cứ ân oán gì cũng sẽ mất đi.

“Ha ha ha… Vương Nhất, cậu cho rằng cậu thật sự thắng rồi sao? Khụ khụ!”

Chú Dương nằm gục trong vũng máu mà cười lớn, mới cười vài tiếng thì ho ra một ngụm máu lớn.

“Tôi không phải là Người Dơi, Người Dơi thật sự là người khác, chỉ là cậu mãi mãi sẽ không biết được!”

Tới chết, trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười gằn, nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất không có tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn ông ta: “Ông sai rồi, tôi sẽ tìm ra Người Dơi, sau đó tiêu diệt kẻ đó.”

“Cậu tuyệt đối không đoán được Người Dơi là ai, như vậy đi, tôi cho cậu một gợi ý nhỏ.”

Chú Dương dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Người Dơi ở bên cạnh cậu, là người mà cậu mãi mãi cũng sẽ không nghi ngờ!”

Nói xong thì gục đầu, yên lặng chờ đợi cái chết tới.

Vương Nhất không để tâm, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, nói với Thẩm Tử Kiện: “Muốn nói gì thì mau nói đi, ông ta sắp chết rồi.”

Thẩm Tử Kiện cảm kích liếc nhìn Vương Nhất, sau đó bò tới bên cạnh chú Dương, hai mắt đỏ ngầu: “Chú Dương, tôi chỉ có một câu hỏi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK