Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 626

Tình cảm có sâu cỡ nào, hận thù có nhiều cỡ nào, lúc đó cô ta cảm thấy nhà họ Lý lụi bại đều là do Vương Nhất ban cho, từ lúc đó thì thành thù.

Bây giờ, mọi thù hận đều theo gió bay đi khi cô ta sắp gả vào hào môn.

Phụ nữ đều cảm tính, đặc biệt là gần kề chuyện lớn cả đời của cô ta như kết hôn, càng sẽ như vậy.

Nhưng Vương Nhất không hề lưu luyến, thậm chí — không hề buồn bã.

Văn Thái nhìn thấy, gương mặt ôn hòa bỗng dùng sức đanh lại, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng vô cùng âm trầm.

Nhưng tia âm trầm này rất nhanh đã biến mất, lần nữa quay lại vẻ bình thường.

Anh ta nhìn ra, Lý Mộng Đình đối với Vương Nhất này vẫn ôm tình cảm khác lạ, nhưng bây giờ cô ta chưa làm ra chuyện gì vượt giới hạn.

“Không được!”

Châu Mỹ Ngọc đứng ra phản đối đầu tiên, tức giận nói: “Ai cũng có thể tham gia, chỉ có tên phế vật này là không thể tham gia!”

Những người khác như Châu Mỹ Hoa, Lý Xung cũng đều lạnh lùng nhìn, không có ai đứng ra ngăn cản.

Lý Thiên Dương tức giận hừ một tiếng, kéo Vương Tử Lam ra đằng sau: “Nhất dựa vào cái gì mà không thể tham gia, Nhất không phải là người của nhà họ Lý, đây chỉ là nguyện vọng của các người mà thôi, gia chủ như tôi không có thừa nhận!”

“Lý Thiên Dương, một người ở rể như ông, nơi này đâu có phần ông nói chuyện?”

Có lẽ do người nhà họ Châu đều ở đây, Châu Mỹ Ngọc hoàn toàn không có bất cứ kiêng kỵ gì, giống như người đàn bà chanh chua, lập tức xoay chuyển mũi súng, hướng về Lý Thiên Dương: “Ông đừng quên, ông và tên phế vật đó đều một đức hạnh, nếu không có nhà họ Châu của tôi giúp ông, ông sớm đã chết đói ở đầu đường rồi.”

“Mẹ, đừng nói nữa!”

Lý Mộng Đình không chịu được nữa, kéo lấy Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc lại hất ra, chỉ vào Vương Nhất, nói với Lý Mộng Đình: “Tên nhóc này là đồ sao chổi, trước đó còn thích con, đám cưới của con và Tiểu Văn buộc phải không có sai sót, nếu nó dám phá hỏng đám cưới của con, mẹ là người đầu tiên không tha cho nó!”

Đối với điều này, Vương Nhất cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bà sao biết anh ta là thật sự yêu Mộng Đình?”

Lời này vừa dứt, hai mắt Lý Mộng Đình lập tức trợn to, mà sắc mặt của Văn Thái lại càng lúc càng âm trầm.

“Cậu còn dám nghi ngờ Tiểu Văn? Xem tôi có xé tan cái miệng này của cậu ra không…”

Châu Mỹ Ngọc khí thế bừng bừng đi tới trước mặt Vương Nhất, tát một cái về phía mặt của Vương Nhất.

Bộp—

Tay còn đang trong không trung thì bị Vương Nhất túm chặt.

Hai mắt của anh nhìn Châu Mỹ Ngọc đầy lạnh lùng, lạnh tới mức giống như nhìn một cái xác.

“Cậu… dám đánh trả?! Còn không mau buông tôi ra!”

Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, bàn tay không ngừng dùng sức, muốn rút ra khỏi tay của Vương Nhất.

Nhưng bất luận bà ta dùng sức như nào, tay của Vương Nhất giống như gọng kìm kẹp chặt bà ta, không cho bà ta thu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK