Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1234

Nếu không Vương Nhất thật sự sẽ giết bà ta.

Khựng lại một chút, anh lại nhìn sang Lãnh Nhan: “Gọi Hồng Phật tới, trông chặt người phụ nữ này cho tôi!

“Vâng, thiếu chủ!”

Lãnh Nhan đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho Hồng Phật.

“Bắt đầu.”

Vương Nhất nhìn sang Y si, nói.

Y si gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Lý Thiên Dương.

Có lời cảnh cáo của Vương Nhất, Châu Mỹ Ngọc cũng không dám ngăn cản nữa.

Bà ta mặt mày lo lắng trốn ở một bên, giống như gai đâm sau lưng, bồn chồn không yên.

Y si đặt tay lên cổ tay của Lý Thiên Dương, qua nửa tiếng thì mới kết thúc việc chẩn đoán.

“May mà truyền máu kịp thời, nếu không sẽ nguy hiểm rồi.”

“Lệnh tôn đã không có gì đáng ngại, chỉ là việc tỉnh lại cần một thời điểm thích hợp.”

Vương Nhất vội hỏi: “Thời điểm thích hợp gì?”

Ánh mắt của Y si dừng ở trên tất cả gương mặt trong phòng, u ám thở dài: “Tôi chỉ có thể lợi dụng ngoại vật, đi k1ch thích lục thức cảm quan của ông ấy, thật sự tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào người thân thiết mà ông ấy nhớ nhung nhất, để ông ấy nghe được tiếng lòng.”

“Người thân thiết?”

Lời của Y si khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Tay chân của Châu Mỹ Ngọc lạnh toát, bị dọa tới mức răng run cầm cập.

Lý Mộng Đình cũng sửng sốt thốt lên một tiếng: “Người thân thiết, không phải là tôi hay sao?”

Ý của Y si rất rõ ràng, có vài trường hợp, không phải thuốc thang y thuật thì có thể giải quyết, ý nguyện của chính người bệnh cũng rất quan trọng.

Thường sẽ có một vài người bệnh hôn mê, ở dưới sự đồng hành của người thân, không cần thuốc k1ch thích thì tự mình tỉnh lại.

Đây chính là tình thân máu mủ ruột già, lời kêu gọi từ tận đáy lòng của bọn họ truyền đạt vào trong não bộ của người hôn mê, đánh thức ý thức của bọn họ.

Lý Thiên Dương cũng là trường hợp này.

Lý Mộng Đình túm chặt tay của Lý Thiên Dương, vui tới phát khóc: “Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không đi đâu hết, con sẽ ở bên cạnh ba!”

“Lý tổng, bên phía công ty em muốn xin nghỉ phép một khoảng thời gian!”

Lý Khinh Hồng thoải mái đồng ý, biết cách để giúp Lý Thiên Dương khôi phục, cô cũng rất vui.

Vương Nhất lại không lạc quan như thế, sự chú ý của bọn họ đều đặt ở ba chữ “người thân thiết”, nhưng bỏ qua điều kiện quan trọng nhất.

Nhớ nhung nhất.

Ai là người thân mà ba nhớ nhung nhất?

Lý Mộng Đình sao?

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người, nhất định là Lý Mộng Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK