– Anh Tưởng, anh là lãnh đạo. Anh nói là được.
– Cái gì mà lãnh đạo với không lãnh đạo. Em bây giờ là em của anh. Sau này đến nơi đó vẫn là em của anh. Quan hệ giữa anh và em là anh em. Thời điểm làm việc công, chuyện nên chú ý phải chú ý. Nhưng chuyện khác thì nên thoải mái là được.
– Được!
– Thành phố Tây Phẩm là một thành phố địa cấp tương đối nghèo khó trong tỉnh Giang Nam chúng ta. Ở bên trong tỉnh, thật sự là đứng hàng dưới cùng. Thứ hạng của huyện Hoa Hải ở thành phố Tây Phẩm không khác gì thành phố Tây Phẩm. Cho nên hai anh em chúng ta hiện tại có thể nói là anh không ra anh, em không ra em!
…
Không thể không nói Tưởng Hoài Bắc thật sự có bản lĩnh. Rất nhiều chuyện trước đó Tô Mộc không biết, hắn lại nói ra. Dù sao tư liệu Diệp An Bang đưa cho, Tô Mộc vẫn chưa có cơ hội xem. Như vậy hắn cũng không ngại nghe Tưởng Hoài Bắc nói một chút. Mang theo một tâm trạng như vậy, Tô Mộc yên lặng lắng nghe. Càng nghe Tô Mộc càng cảm thấy Tưởng Hoài Bắc là một người có tâm. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ không chủ động biết rõ ràng tình hình của huyện Hoa Hải như vậy.
Bữa cơm này ăn thật sự rất ngon!
Tại nhà riêng của Tô Thấm.
– Thực sự vui vẻ!
Ở dưới ánh dạ quang mờ tỏ soi sáng, trên chiếc giường lớn, một thân ảnh kiều mị rất thoải mái, nằm bên cạnh Tô Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Hoặc nói mỗi lần ở cùng với Tô Mộc, Tô Thấm mới có thể cảm giác được mình là một người phụ nữ mười phần hoàn mỹ. Trừ lúc đó ra, dù có hào quang chói mắt đi nữa, cũng không có cách nào che giấu được sự trống rỗng trong lòng cô.
– Anh có lẽ rất nhanh sẽ dời khỏi Thịnh Kinh!
Tô Mộc hút thuốc lá, thản nhiên nói.
– Cái gì? Anh sắp rời khỏi Thịnh Kinh sao?
Tô Thấm hiếu kỳ hỏi.
– Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói:
– Huyện trưởng huyện Hoa Hải Thành phố Tây Phẩm!
– Lên chức!
Ánh mắt Tô Thấm liền sáng ngời.
Là một biên tập viên năng nổ hoạt bát, Tô Thấm đối với tình hình trong thể chế đã rất quen thuộc. Cô biết rất rõ ràng, Tô Mộc tuy rằng không ở phòng giám sát Tỉnh ủy, nhưng đây chính là sự đề bạt. Hơn nữa còn là loại đề bạt trên diện rộng. Một huyện trưởng, tóm lại vẫn đáng sợ hơn, có tính công kính hơn so với chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Quan trọng nhất chính là, với tuổi tác của Tô Mộc hiện tại thật sự rất có ưu thế. Mới chừng ấy tuổi đã trở thành một huyện trưởng, thật sự là truyền kỳ trong thể chế tỉnh Giang Nam.
– Thăng chức? Không thể tính là như vậy!
Tô Mộc cười nói.
– Biết anh bây giờ là cấp chính xử. Huyện trưởng cũng là cấp chính xử. Mặc dù không gọi là thăng quan, nhưng dù sao cũng có khác. Thế nào? Nhìn anh, dường như anh còn muốn trực tiếp làm thị trưởng?
Tô Thấm nháy mắt cười nói.
– Thị trưởng? Anh cũng không muốn làm thị trưởng. Hiện tại anh chỉ muốn làm trưởng đài tương lai!
Tô Mộc cười hắc hắc.
Trưởng đài tương lai?
Lúc Tô Thấm nghe nói như thế, tâm tình cũng cảm thấy thoải mái. Quan trọng hơn chính là từ trong miệng Tô Mộc nói ra. Điều đó thật sự khiến Tô Thấm lập tức có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Hơi thở không khỏi gấp gáp. Đồng thời, hai mắt không ngờ nhìn về phía Tô Mộc cười quyến rũ. Phải biết rằng một biên tập viên bình thường đoan trang nghiêm túc, nếu như thật sự đùa bỡn khêu gợi, sự tương phản này thật sự sẽ cho người ta cảm giác chọc ghẹo khó có thể chịu được.
Thật sự quá yêu nghiệt!
Khi ý niệm như vậy xuất hiện ở trong đầu Tô Mộc, Tô Thấm càng thẳng thắn, trực tiếp đẩy ngã Tô Mộc xuống gối, lập tức cười nói:
– Để ăn mừng anh thăng quan, vì cảm thấy cần an ủi anh sắp phải rời xa tỉnh, em quyết định, hầu hạ anh thật tốt một lần, để anh biết cái gì gọi là kích thích!
– Cái gì gọi là kích thích sao?
Khi nghi vấn như vậy hiện lên ở trong đầu, Tô Mộc liền cảm giác được lửa nóng. Không ngờ Tô Thấm trực tiếp cầm lấy một khăn ướt, lau bạn học Tiểu Tô thật sạch sẽ, lại lấy từ bên cạnh một chén nước đá, ngậm vào trong miệng, cứ như vậy không có bất kỳ do dự nào, quả quyết trùm lên bạn học Tiểu Tô.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên!
Trời ạ. quá kích thích!
Sẽ không có hưởng thụ nào kích thích, lại kinh tâm động phách như vậy!
Nhiệt độ bên trong căn phòng lập tức tăng lên.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tinh thần sảng khoái,. Tô Mộc bước nhanh, xuất hiện ở bên trong phòng giám sát Tỉnh ủy. Dường như đã sớm nhận được tin tức, mọi người bên trong phòng giám sát Tỉnh ủy không ngờ đều ở đây, không có một người nào đi xuống địa phương. Phó chủ nhiệm phòng giám sát Dương Bách Kỳ, ba chuyên viên điều tra cấp phó xử, còn có Hoạt Văn Thắng, đội hình đầy đủ như vậy đều xuất hiện ở bên trong phòng làm việc. Sau khi Tô Mộc lộ diện, tất cả đều đồng loạt đứng dậy.
– Tô chủ nhiệm!
Khi âm thanh đồng nhất như vậy vang lên, Tô Mộc đã hiểu tại sao bọn họ lại như vậy. Xem ra bọn họ cũng nhận được tin tức. Cũng đúng. Cơ quan bên trong Tỉnh ủy không thiếu nhất chính là lưu thông tin tức. Hơn nữa, tin tức như vậy cũng không nhất thiết phải hạn chế người biết. Đây cũng không phải là chuyện không thể cho người ta biết, cần gì phải cố giữ không tha như thế?
Cho nên sau khi Tô Mộc nhìn thấy mọi người đều ở đây, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
– Nếu mọi người đều ở đây, nói vậy hẳn mọi người đều đã biết chuyện tôi sắp bị điều đi. Như vậy đi, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như là từng đồng cam cộng khổ. Buổi trưa hôm nay thì thôi, bởi vì không thể uống rượu. Buổi tối đi. Tôi mời mọi người tới Đế Hào ăn, coi như là là bữa cơm chia tay cũng được. Ai cũng không thể vắng mặt. Nếu ai dám không đến, tôi không thèm nói chuyện với người đó!
Tô Mộc cười nói.
– Tô chủ nhiệm, chuyện này là thật sao?
Dương Bách Kỳ hỏi.
– Đúng vậy, ngày hôm qua bí thư Diệp đã tìm tôi nói qua rồi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Thật sự là chuyện ván đã đóng thuyền!
Tô Mộc nói xong, mọi người liền biết chuyện Tô Mộc bị điều đi đã là sự thực. Chỉ có điều bọn họ vẫn khó có thể tin được. Thật sự muốn nói đến cái gọi là tình cảm, chính là vô nghĩa. Dù sao Tô Mộc đi tới phòng giám sát Tỉnh ủy mới bao lâu, muốn bồi dưỡng ra tình cảm là chuyện không có khả năng. Nhưng mấy ngày này, mỗi người bọn họ thật sự đều sống tốt. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Tô Mộc lấy thân phận chủ nhiệm phòng giám sát kiểm tra các thành phố địa cấp, thật sự khiến phòng giám sát Tỉnh ủy xuất ra hết danh tiếng.
– Tô chủ nhiệm, chúng tôi luyến tiếc không muốn anh đi!
Hoạt Văn Thắng thấp giọng nói.
Nếu như nói ai luyến tiếc Tô Mộc nhất, Hoạt Văn Thắng nhất định là người đứng đầu. Bởi vì ai cũng rõ, Hoạt Văn Thắng là người đầu tiên đi theo bước chân của Tô Mộc. Nếu như hiện tại Tô Mộc đã bị điều đi, vậy thật sự là một chuyện khiến người ta khổ sở. Nghĩ đến sau này tiền đồ của mình lại trở nên ảm đạm, Hoạt Văn Thắng cũng cảm giác sốt ruột.
Tô Mộc làm sao không biết được Hoạt Văn Thắng suy nghĩ như thế nào.
– Tụ được tan được. Sau này mọi người không chừng còn có lúc gặp nhau. Được rồi, như vậy đi. Tôi phải làm việc, chuần bị công tác, bàn giao cho chủ nhiệm phòng giám sát mới tới.
Tô Mộc rất bình tĩnh nói.
Chủ nhiệm phòng giám sát mới? Là ai vậy?
Khi Tô Mộc ném ra một quả bom như vậy, bầu không khí bên trong phòng làm việc nhất thời lạnh đi. Không có người nào biết chủ nhiệm phòng giám sát mới rốt cuộc là ai, nhưng bọn họ đều rõ ràng một điểm, phòng giám sát lại sắp thay đổi.
Tô Mộc trực tiếp trở lại phòng làm việc, sắp xếp lại công việc, rồi rời khỏi đó. Sáng sớm hắn phải đi tới chính phủ tỉnh, để chào hỏi tỉnh trưởng Chu Thao. Bởi vì không xác định được Chu Thao rốt cuộc có thời gian hay không, cho nên Tô Mộc trực tiếp đi qua.
May là bây giờ Chu Thao đang ở bên trong phòng làm việc.
– Chào Chu tỉnh trưởng!
Sau khi Tô Mộc đi vào cung kính nói.
– Hay cho một Tô Mộc cậu, cuối cùng đã nhớ tới tôi! Ngồi đi. Tôi nghĩ cậu cũng nên tới tìm tôi.
Chu Thao nói đùa. Chính là câu đùa như vậy, khiến Tô Mộc nghe vào không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Nực cười. Chu Thao nói mình nên sớm đi tới chào hỏi. Vậy không phải là bảo mình sớm tới báo cáo công tác sao? Nếu như Chu Thao thật sự đâm chọc, đâm chọc như vậy thật quá chắc.
– Chu tỉnh trưởng, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Tôi…
– Được rồi. Tôi muốn cậu qua cũng không phải là để tạ tội. Tôi cũng không muốn nghe những lời này. Nếu cậu đã qua đây, nói cho tôi nghe một chút đi. Bản báo cáo phát triển kinh tế về ba thành phố địa cấp, thành phố Tân Khuyết, thành phố Cổ Lan, thành phố Thanh Lâm, tôi đều đã xem qua. Rất đặc sắc rất hoàn thiện. Nhưng tôi vẫn có mấy điểm nghi ngờ. Nói ví dụ như ba thành phố có thể thực hiện ưu hóa, bù trừ tài nguyên hay không? Có biện pháp gì có thể làm cho nơi giống với ba thành phố địa cấp thực hiện một loại khái niệm khu vực kinh tế hay không? Còn nữa, chính là…
Tô Mộc thật sự bị kinh hãi!
Trước khi tới nơi này, Tô Mộc đã từng suy đoán. Nhưng không nghĩ đến, hiện thực sẽ là như thế này. Tỉnh trưởng Chu Thao này thật sự có năng lực. Mỗi câu hỏi ra không có câu nào vô nghĩa. Tất cả đều nói trúng trọng tâm. Mỗi câu hỏi ra cho dù là Tô Mộc cũng không nhịn được muốn hô to một tiếng đặc sắc. Chu Thao thật sự không hổ danh là tỉnh trưởng, là người quản lý chính nền kinh tế của toàn tỉnh. Câu hỏi như vậy đổi lại thành người khác, thật sự không có khả năng hỏi được.
Lợi hại!
Nghĩ tới đây, Tô Mộc cũng không dám giấu giếm nữa. Đối mặt với câu hỏi của Chu Thao, hắn liền báo cáo rõ ràng. Càng báo cáo, Tô Mộc càng quên mất người ngồi trước mắt mình chính là tỉnh trưởng. Bản thân nói ra, có rất nhiều lúc thái độ giống như đang nói chuyện cùng Ngô Thanh Nguyên.
Trong lúc Tô Mộc làm như vậy, không biết, bên ngoài chính phủ tỉnh đang xôn xao!
Tô Mộc đi vào phòng làm việc của tỉnh trưởng Chu Thao, cho tới bây giờ còn chưa đi ra. Thoáng cái đã hai giờ. Thời gian lâu như vậy, thật sự khiến người ta khó tin tưởng nổi. Bọn họ rốt cuộc có thể nói những gì! Lẽ nào quan hệ giữa Tô Mộc và Chu Thao tốt như vậy sao?
Tô Mộc, anh rốt cuộc là một yêu nghiệt thế nào!
Hai nửa giờ sau!
Tô Mộc cuối cùng đã kết thúc cuộc nói chuyện với Chu Thao, từ trong phòng làm việc đi ra. Khi hắn xuất hiện ở trong đại viện của chính phủ tỉnh, tất cả người nhìn thấy, không nhịn được cho hắn ánh mắt thân thiết. Không có người nào dám bỏ qua hắn.
Tô Mộc đi ra khỏi đại viện của chính phủ tỉnh, xoay người nhìn lướt qua nơi thần thánh đó, trong lòng chợt xuất hiện hào ngôn chí khí.
Hiện tại Tô Mộc thật có thể tưởng tượng được tâm tình của Hạng Võ năm đó.
Sớm muộn sẽ có một ngày, mình sẽ tiến vào làm chủ nơi đây!