Nhưng nếu đem ranh giới cuối cùng của mình đối với Lý Tuyển nâng lên cùng Tưởng Hoài Bắc, nói vậy hiện tại trong thành phố nhất định sẽ có lời ra tiếng vào.
Nguyên nhân gây ra chuyện này vốn có chút nực cười. Chỉ có điều đụng phải kẻ ngu xuẩn như Lôi Chính Bắc, mới có thể khiến chuyện trở nên không thể cứu vãn. Hi vọng Trần Mai Sử không nên lại làm ra bất kỳ chuyện ngu xuẩn nào nữa. Bằng không cho dù đó là ranh giới cuối cùng của mình, Tô Mộc cũng sẽ không chút do dự phủ định.
Muốn chơi, vậy phải chơi thật tốt.
Ngày hôm nay thời tiết thật ra không tệ. Đã là thứ sáu, sắp đến cuối tuần. Nghĩ đến mình chuyện đáp ứng Từ Trung Nguyên sẽ đi vào kinh thành, Tô Mộc hiểu rất rõ ràng, liền chuẩn bị từ nơi này rời đi.
Nói đến an bài công việc buổi chiều, dù sao chuyện trong huyện đang làm chính là cuộc chiến nước bọt với huyện Tà. Mình không ở huyện, tùy tiện tìm một lý do ra ngoài, ngược lại có thể trốn đi thanh nhàn.
Sở Tranh, anh và Đoạn Bằng trở về đi.
Tô Mộc nói.
Vâng. Lãnh đạo, có cần để xe lại cho ngài hay không?
Đoạn Bằng hỏi.
Không cần!
Tô Mộc nói.
Tốt lắm, chúng ta hãy đi về trước.
Đoạn Bằng nói.
Biết Tô Mộc có việc cần hoàn thành, cho nên bọn họ sẽ không can thiệp quá nhiều. Lại nói, có thực lực như Tô Mộc, nếu thật sự có ai dám tới gần, vẫn không chiếm được tiện nghi.
Mà sở dĩ Tô Mộc sẽ không phải xe, bởi vì hắn vừa gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, biết Tiêu Tiêu qua một thời gian nữa sẽ từ trên trấn tới. Đại khái bốn giờ chiều sẽ tới tỉnh.
Sau đó Tô Mộc sẽ cùng Tiêu Tiêu đi tới sân bay. Dù sao có tiếp viên hàng không Tiêu Tiêu ở đó, vẫn có thể tránh được rất nhiều chuyện không cần thiết.
Cuối tuần này đi tới kinh thành nhất định sẽ bận rộn. Nghĩ đến chuyện sắp gặp Từ Trung Nguyên, phải thăm hỏi Ngô Thanh Nguyên, phải gặp Mai Tranh, phải gặp Trịnh Kinh Luân, còn phải đi đại học Yến Kinh đã học trước đó, Tô Mộc cảm giác muốn phân thân.
Nếu đêm nay chạy tới kinh thành, nói vậy, vẫn có thể giải quyết được cuộc hẹn với Trịnh Kinh Luân. Bằng không nếu thật sự đều đi hết, thật sự không biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Đã một thời gian không gặp tiểu nha đầu Tiêu Tiêu này. Nhớ lúc đó đã đáp ứng cô ấy, sẽ đưa cho cô ấy một món quà. Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, không ngại đi vào trong siêu thị dạo qua. Đưa cho cô ấy cái gì mới tốt đây? Nếu không rõ ràng thì tặng cô ấy một bộ quần áo. Dù sao tâm tư nho nhỏ của cô ấy mình đã biết. Chỉ không biết cô ấy rốt cuộc thích loại hình thức nào. Thôi, đi một vòng rồi tính sau.
Tô Mộc lẩm bẩm.
Nói đến loại hoạt động đi dạo phố này, Tô Mộc thật ra cũng không quá sợ hãi. Chỉ có điều cho tới nay vẫn cảm thấy không có ý nghĩa gì mà thôi. Đi dạo phố mua đồ ở trong cuộc sống của Tô Mộc, từ trước đến nay vẫn không sắm vai trò quá quan trọng.
Cùng Diệp Tích đi dạo phố, vẫn có thể. Nhưng nếu để cho hắn đi dạo phố quá nhiều, hắn sẽ cảm giác đó là một loại hành vi lãng phí thời gian.
Không thích đi dạo phố, cũng không có nghĩa là Tô Mộc không biết phải đi dạo ở chỗ nào. Trong thành phố Tây Phẩm có rất nhiều chợ. Muốn mua đồ, dĩ nhiên là phải đi tới những chợ đó. Tục ngữ nói rất hay, tiền nào của nấy.
Ở trong thế giới quan của Tô Mộc, hắn không cho rằng đồ giá càng cao lại càng tốt, nhưng thứ tốt giá tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Có người thích tốn hơn mười, hai mươi đồng mua đôi giày da. Nhưng có người tùy tiện mua đôi giày cũng phải hơn một nghìn thậm chí hơn một vạn. Địa vị khác nhau, liền quyết định quan niệm tiêu phí khác nhau. Nghĩ đến bản thân Tiêu Tiêu là tiếp viên hàng không, cho dù trong lòng cô sẽ không quá để ý đồ hàng hiệu, nhưng nhất định sẽ có vài trường hợp cần xuất đầu lộ diện. Cho nên Tô Mộc trực tiếp đón xe, đi tới chợ tốt nhất trong thành phố Tây Phẩm.
Nơi này là con phố đi bộ ở thành phố Tây Phẩm, nhưng ở hai bên đường phố, đều là cửa hàng lớn. Muốn mua được đồ tốt, tới nơi này tuyệt đối không có sai.
Lúc đầu, nghĩ tùy tiện cho Tiêu Tiêu mua bộ quần áo là được. Nhưng khi Tô Mộc thật sự đi vào chợ, mới phát hiện suy nghĩ như vậy buồn cười tới mức nào. Mình là một đại nam nhân sao có thể tùy tiện ra vào các cửa hàng dành cho phái nữ này?
Cho dù là xem qua một vài bộ trang phục, không phải nội y, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Phàm là người ra vào những nơi đó, không phải con gái phụ nữ thì cũng là nam nữ cùng đi. Tuyệt đối không có bất kỳ một nam tử nào đi một mình.
Thất sách. Thế này thì làm thế nào được? Chẳng lẽ phải chờ Tiêu Tiêu qua rồi nói sau sao?
Tô Mộc có phần bất đắc dĩ, dựa vào lan can, lắc đầu, tính sẽ đứng dậy rời đi.
Ba!
Ngay lúc Tô Mộc vừa muốn rời đi, vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái. Hắn xoay người lại, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Thật sự là cậu. Tôi đã nói tôi sẽ không nhận nhầm!
Chị Tiểu Quân, thế nào lại là chị? Sao chị lại ở chỗ này?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.
Hắn cảm thấy rất kinh ngạc!
Thế giới này tuy rằng nói lớn không lớn, nhưng cũng nói nhỏ không nhỏ. Ở trong thế giới như vậy, có thể nhìn thấy Chương Linh Quân xuất hiện ở trước mắt, đối với Tô Mộc, quả thật là chuyện không tưởng tượng nổi.
Hơn nữa phải biết rằng mình và Chương Linh Quân đã từng như vậy, bây giờ lại nhìn thấy như vậy. Sau thoáng kinh ngạc, trong lòng Tô Mộc cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thật sự rất xấu hổ. Từ trước tới nay hắn chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Vẻ lúng túng Tô Mộc đã bị Chương Linh Quân thấy được. Cô tất nhiên biết Tô Mộc xấu hổ vì chuyện gì, nhưng không tiếp tục xấu hổ.
Bởi vì cô biết nếu như mình cũng lộ vẻ xấu hổ, sau này hy vọng quan hệ giữa mình cùng Tô Mộc tiến hơn một bước thật sự là xa vời. Chuyện lần đó, thật sự khiến Chương Linh Quân cảm nhận được một cảm xúc trước đó chưa từng có.
Cảm giác này giống như đột phá cấm kỵ đã kiên trì bao nhiêu năm, có cảm giác vui vẻ sau khi đột phá cấm kỵ. Mặc dù lúc đó bởi vì trời đất xui khiến gây ra, nhưng mấy ngày nay Chương Linh Quân chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đó, tim sẽ đập nhanh, mặt sẽ đỏ.
Khi một nữ tử để lộ vị trí đó cho một nam nhân xem qua, anh nói trong lòng nữ nhân, nam nhân này có thể có bao nhiêu cố kỵ?
Tại sao tôi không thể ở chỗ này. Thật ra, hiện tại chắc hẳn là kỳ cuối tuần của cậu đi? Cho dù là cuối tuần, tại sao cậu lại ở chỗ này? Là đi cùng người khác hay đi một mình vậy?
Sau khi Chương Linh Quân khống chế tốt tâm tình, cười nói.
Nhìn Chương Linh Quân vẫn là gương mặt cười tươi như hoa, không bởi vì chuyện lần trước mà tức giận, tâm tình Tô Mộc rõ ràng đã trở nên vui vẻ.
Chỉ có điều trong sự vui vẻ, Tô Mộc không kìm chế được lại nảy sinh một cảm giác rất ủy khuất bất đắc dĩ.
Đây tính là cái gì? Chẳng lẽ mình lần trước đã như vậy, nhưng trong lòng Chương Linh Quân lại thật sự không có chút rung động nào sao? Chẳng lẽ địa vị của mình trong lòng chị ấy chính là có cũng được không có cũng được sao? Tại sao bộ dạng Chương Linh Quân khi nhìn mình lại giống như đang nhìn một khuê mật vậy. Điên mất, cảm giác như vậy không phải là điều tôi muốn có.
Đúng vậy, chỉ có một mình tôi. Chị Tiểu Quân, tôi đương nhiên là phải làm việc. Chỉ có điều buổi chiều hôm nay đã xin nghỉ. Bởi vì tối hôm nay tôi sẽ bay máy bay đi tới kinh thành. Sở dĩ xuất hiện ở nơi này, bởi vì tôi đã đáp ứng một người sẽ tặng cho cô ấy một phần quà. Chỉ là không biết nên chọn thế nào. Lúc trước muốn tặng cho cô ấy một bộ quần áo. Nhưng tôi không có ý định đi vào.
Tô Mộc nói.
Như vậy sao? Là phụ nữ sao?
Chương Linh Quân hỏi.
Đương nhiên, tôi còn không có tặng quần áo cho nam nhân nào đâu.
Tô Mộc cười nói.
Hừ, chỉ biết tặng quần áo cho nữ hài tử khác. Tại sao tôi chưa từng thấy cậu tặng quần áo cho tôi vậy?
Thời điểm Chương Linh Quân nói ra lời này, nhìn như là cố ý, nhưng trên thực tế rốt cuộc có mấy phần cố ý, có mấy phần là ghen tuông, chỉ có trong lòng cô hiểu rõ.
Khụ khụ!
Đã biết chuyện như vậy không thể nào biết ít rơi, thật sự cho rằng Chương Linh Quân sẽ quên sao? Nói vậy, quả thực chính là nằm mơ đi. Chỉ có điều nói thế nào Tô Mộc cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi, cũng xem như có kinh nghiệm sa trường, nhanh chóng cười rộ lên.
Ai nói? Trước đây tôi cũng muốn tặng quần áo cho chị Tiểu Quân, nhưng không phải vẫn không có cơ hội sao? Ngày hôm nay, chị Tiểu Quân, chị định tới chợ đi dạo đúng không? Không thành vấn đề. Để tôi đài thọ. Chỉ cần chị thích, tất cả đều mua. Đúng rồi, chị Tiểu Quân, chị còn không có nói cho tôi nói biết, tại sao chị lại ở chỗ này?
Tô Mộc hỏi.
Chương Linh Quân thật ra không tiếp tục dây dưa về đề tài này. Cô biết bên cạnh Tô Mộc chắc chắn sẽ không thiếu nữ nhân. Nếu như thật sự tiếp tục hỏi xuống, vậy phải để Tô Mộc trả lời vấn đề này thế nào. So với đến lúc đó xấu hổ, không bằng trực tiếp lảng tránh.
Hiện tại tôi đã trở thành Tuần sát sứ của cà phê Phương Đông, chịu trách nhiệm kiểm tra tất cả chi nhánh của cà phê Phương Đông ở trong tỉnh. Cho nên cậu nói xem tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này?
Chương Linh Quân cười nói.
Thật sự là thế sao?
Tô Mộc nghiền ngẫm nói.
Cậu nói xem?
Chương Linh Quân oán hận liếc mắt nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc không nhịn được rùng mình một cái.
Thật sự đủ phiền phức. Đang êm đang đẹp tại sao mình lại hỏi vấn đề như vậy. Chẳng lẽ ở trong lòng mình, thật sự nghĩ có chuyện tốt khác sao?
Này, chị Tiểu Quân, chúng ta nhanh đi vào thôi. Nói trước ngày hôm nay tặng quà cho chị. Vậy chúng ta phải nhanh lên một chút. Bởi vì hơn bốn giờ chiều tôisẽ lên đường rời khỏi đây. Chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Tô Mộc vội vàng nói.
Chương Linh Quân nhìn dáng vẻ Tô Mộc vừa xấu hổ vừa mang theo một chút khẩn trương, không nhịn được mỉm cười. Cô còn không có làm gì, Tô Mộc đã có vẻ mặt như vậy. Thật sự để cho cô cảm thấy buồn cười. Không phải Tô Mộc nên mượn cơ hội lần trước uy hiếp mình một lần nữa sao? Thế nào lại thành như vậy.
Nhưng nếu như Tô Mộc thật muốn làm như vậy, mình sẽ đáp ứng hay là từ chối?