Cơ hội bao giờ cũng sẽ lọt mắt của người có thực lực. .
Có thể anh sẽ nói anh có thực lực, nhưng kỳ ngộ từ trước tới nay lại chưa từng đến. Vậy chỉ có thể nói xin lỗi, thực lực của anh còn chưa đủ, vận khí của anh cũng không tốt. Hoặc dứt khoát một chút nói, nếu anh không có thực lực, kỳ ngộ vĩnh viễn sẽ không rơi xuống trên đầu anh. Mà nếu như anh có thực lực, vẫn có thể có chút hi vọng.
Thường Vân cảm giác mình chính là người có vận khí lớn. Điều này giống như đột nhiên đang đi ở trên đường, từ trên trời có một cái bánh nhân thịt rơi xuống. Cảm giác này rất kỳ diệu, thật khiến người ta khiếp sợ và mừng như điên.
Nhưng Thường Vân vẫn có thể khống chế được rất tốt tâm tình của mình, cho nên lúc đầu có chút thất thần, sau đó hắn vẫn duy trì được sự bình tĩnh trước đó.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hoàng chủ nhiệm, hi vọng anh biết rõ, ngày hôm nay không phải là ngày cá tháng tư.
- Đúng vậy, tôi đương nhiên biết ngày hôm nay không phải là ngày cá tháng tư. Thường trưởng ban, cả ngày hôm nay ngài đều ở lại trấn Đông Cương, đương nhiên không biết huyện ủy xảy ra chuyện gì. Ngay sáng hôm nay, trên cuộc họp thường ủy huyện ủy, Mã Văn Tuyển bí thư bị song quy. Khúc Hằng Tùng bị kéo xuống. Tô bí thư đề nghị anh làm trưởng ban Tài Chính, đồng thời thuận lợi thông qua. Chỉ cần phòng Tổ chức huyện ủy bên kia tìm anh nói chuyện qua, anh có thể chính thức nhậm chức.
Tiết Duy Trí vội vàng nói.
Thật vậy chăng?
Không ngờ là thật sự?
Tiết Duy Trí nói được mức như vậy, Thường Vân lại liên tưởng đến việc trước đó Tô Mộc nói chuyện ở trường đảng huyện ủy, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại khát vọng, một loại khát vọng mãnh liệt muốn gặp được Tô Mộc. Hắn biết nếu như nói mình được đề bạt là sự thật, như vậy những người còn lại đang chờ đợi ở trường đảng huyện ủy còn cách thời điểm được trọng dụng cũng không xa.
Đoàn quân cận vệ thanh niên, thật sự sẽ bắt đầu đi lên võ đài lịch sử.
Reng reng reng!
Đúng lúc này điện thoại di động của Tiết Duy Trí đột nhiên đổ chuông. Sau khi tiếp nhận, hắn nhanh chóng đưa cho Thường Vân.
- Là Mộ thư ký!
Chỉ cần nói Mộ thư kí là được. Vào lúc này ở huyện Ân Huyền, còn có người nào không biết Mộ Bạch sao? Mộ Bạch là ai? Đây chính là thư ký đứng đầu tại huyện Ân Huyền lúc này. Không biết có bao nhiêu người muốn làm tốt quan hệ với hắn!
- Tôi là Thường Vân!
- Thường trưởng ban, Tô bí thư hi vọng sau nửa giờ nữa anh xuất hiện ở nhà ngài ấy.
- Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ chạy tới đó!
Sau khi Thường Vân cúp điện thoại, mới chính thức từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Hắn biết mùa xuân của riêng mình thật sự đã đến. Không quan tâm là Tiết Duy Trí, hya những người còn lại, đều sẽ không chê cười hắn được nữa. Những bi thảm mình trải qua trước đó, sẽ một đi không trở lại.
- Hoàng chủ nhiệm, hiện tại tôi phải đi gặp Tô bí thư. Cảm ơn anh đã đến đây, cứ như vậy đi!
Thường Vân thản nhiên nói.
- Vâng!
Tiết Duy Trí vội vàng nói.
Đợi đến sau khi Thường Vân ngồi vào trong xe, Hoàng Thúy thấy nụ cười trên mặt hắn, chợt giật mình. Cô nhìn chằm chằm vào Thường Vân không dám tin tưởng hỏi:
- Là thật sao? Tất cả những điều này đều là sự thật sao? Không ngờ anh đã trở thành trưởng ban Tài Chính huyện?
- Là thật. Đương nhiên là sự thật! Mình à, từ sau ngày hôm nay, anh sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất nữa. Bởi vì anh đã biết con đường sau này phải đi thế nào!
Thường Vân kiên định nói.
- Em tin tưởng anh!
Hoàng Thúy kích động.
Thường Vân đưa tay xoa đầu Hoàng Thúy, lúc này mới khởi động ô tô tiếp tục đi về phía thị trấn. Hắn đương nhiên biết nhà Tô Mộc ở chỗ nào. Tô Mộc ở tại khu nhà ở của huyện ủy.
Đổi lại thành trước đây, theo thân phận của Thường Vân, hắn không có khả năng tiến vào đây. Nhưng ngày hôm nay hắn vẫn đến. Dưới sự dẫn đường của Mộ Bạch, hắn xuất hiện ở trước mặt Tô Mộc.
- Tô bí thư!
Thường Vân cung kính nói.
- Lão Thường, anh tới rồi. Nào, tùy tiện ngồi đi!
Tô Mộc cười nói.
- Tô bí thư, tôi đã biết chuyện có quan nhận mệnh. Anh yên tâm, từ giờ trở đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiềm chế bản thân, tuyệt đối sẽ bảo đảm bất kỳ khoản chi nào của ban Tài Chính huyện, đều tuyệt đối thông qua xét duyệt. Ban Tài Chính huyện cũng nhất định ở dưới sự lãnh đạo của Tô bí thư, phục vụ nhân dân thật tốt.
Thường Vân có thể ngồi đến vị trí hiện tại, mặc dù tính tình có chút cố chấp, nhưng phải biết rằng lần học tập ở trường đảng huyện ủy đã mài đi không ít góc cạnh cố chấp trên người hắn. Cho nên lúc này hắn mới có thể vừa nhìn thấy Tô Mộc, đã nói ra những lời như vậy, ngang nhiên tỏ thái độ.
- Anh đấy, thật sự suy nghĩ quá nhiều. Nào, không nên câu nệ như vậy. Nói như thế nào, sau khi tôi trở thành hiệu trưởng của trường đảng huyện ủy, anh là nhóm học sinh đầu tiên tôi bồi dưỡng ra được.
Tô Mộc vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy, tôi xem như là học sinh của Tô bí thư.
Thường Vân nói.
- Lão sư thì không dám. Chỉ có điều thật ra tôi hi vọng ở trong công tác sau này, có thể thấy được năng lực của anh.
Tô Mộc nói.
- Tô bí thư, ngài yên tâm, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng!
Thường Vân quyết đoán nói.
- Tôi đối với anh đương nhiên là tin tưởng. Chỉ có điều lão Thường anh cũng nên biết, vấn đề của ban Tài Chính huyện thật sự rất nghiêm trọng. Sau khi anh tiếp quản, tôi muốn anh trong thời gian ngắn nhất, giải quyết hết các vấn đề trên phương diện tài chính, tối thiểu phải thông thuận. Có gì không hiểu, hoặc có vấn đề khó khăn gì, đều có thể tới tìm tôi báo cáo. Chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ giúp đỡ anh giải quyết. Yêu cầu của tôi chỉ có một, phải mau chóng để tài chính huyện vận chuyển bình thường trở lại.
Tô Mộc nói.
- Vâng, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Thường Vân lớn tiếng nói.
Nếu như là người khác nói như vậy, Tô Mộc thật sự sẽ xem như chuyện nực cười. Nhưng năng lực của Thường Vân này, ở trong tư liệu Tô Mộc thu thập được, vẫn ghi chép rất cặn kẽ.
Trước đây Tô Mộc đề danh Thường Vân, phần nhiều bởi vì xem trọng năng lực của hắn. Hơn nữa Thường Vân hoàn toàn là người dựa vào các nhân tố tổng hợp lựa chọn ra từ số những người bị ướp lạnh trong trường đảng huyện ủy.
Hiện tại xem ra, Thường Vân vẫn tính là không tệ, biết nên làm như thế nào.
- Tô bí thư, hiện tại vấn đề của ban Tài Chính huyện thật sự có chút nghiêm trọng. Khẩn yếu nhất chính là huyện chúng ta nợ hai tháng tiền lương. Vấn đề này nếu như không giải quyết xong, thật sự sẽ rất phiền phức. Tôi kiến nghị, nếu như có thể, nên suy nghĩ bán đất để hoàn thành cái này.
Thường Vân suy tư một chút, cũng không có bất kỳ ý định giấu giếm nào, cứ như vậy thản nhiên nói ra.
- Bán đất?
Tô Mộc nhướng mày.
- Đúng vậy, chính là bán đất. Bán đất chính là cách thức để kiếm tiền nhanh nhất. Tôi nói bán đất, không phải loại bán đất sẽ ảnh hưởng đến nông nghiệp của huyện. Thật ra vấn đề này tôi đã sớm nghĩ tới. Nơi giống như huyện chúng ta có sông đào bảo vệ, vị trí địa lý cũng rất tốt. Nếu như ở nơi đó bố trí một chút, tiến hành khởi công xây dựng, có thể có được tiền lời hay không là việc có thể đoán được. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người ở Thương Thiện đến đây mua nhà. Tôi đã điều tra qua, hiện nay nhà ở do Thương Thiện cung cấp vẫn tương đối eo hẹp. Hơn nữa chúng ta lại cách khu vực thành thị gần như vậy, nơi đó thật ra là khu cằn cỗi. Nếu như thật sự tiến hành khai phá xây dựng điền sản nhà, chẳng những có thể cải thiện được hoàn cảnh nơi đây, còn có thể phụng dưỡng tài chính huyện, giải quyết việc khẩn cấp hiện tại.
Thường Vân nói.
Thật sự là một nhân tài!
Vấn đề như vậy, trước đây Tô Mộc đã cân nhắc qua. Làm bí thư huyện ủy, Tô Mộc cũng không cho rằng mình không thể giao thiệp với chuyện như vậy. Trên thực tế sau khi Tô Mộc thấy sơn thôn nghèo khó ở trấn Thủy Tưởng này, suy nghĩ muốn thay đổi huyện Ân Huyền cấp thiết chưa từng thấy.
Vấn đề tài chính huyện là việc cấp bách, làm sao biến hạng mục xây dựng trong huyện từ phế thải thành bảo vật, là chuyện lớn hàng đầu. Lời Thường Vân nói, thoáng cái có thể lợi dụng xây dựng khu biệt thự và khai phá sông đào bảo vệ thành, đây tuyệt đối là hành động sáng suốt nhất.
Xem ra để Thường Vân đảm nhiệm chức trưởng ban Tài Chính huyện này, vẫn là lựa chọn thật sự đúng đắn. Xem tình huống này, nếu như có thể, lại Thường Vân tiếp tục đi lên, cũng không phải là chuyện không thể được. Tối thiểu một Phó huyện trưởng, Tô Mộc vẫn có thể bảo đảm.
Sau khi nghĩ tới những điều này, Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lão Thường, việc này tạm thời không cần phải suy tính tới. Lần này bảo anh qua đây, là có chuyện cần phân phó với anh. Anh phải cùng tôi đi ra ngoài một chuyến. Đại khái sẽ đi hai ngày. Lần này chúng ta ra ngoài chính là xin khoản tiền lương này.
- Xin tiền lương? Tô bí thư, ngài muốn đi lên tỉnh sao?
Thường Vân hỏi.
- Không phải!
Tô Mộc lắc đầu nói.
- Cho dù là tỉnh, theo tôi được biết, sợ rằng cũng không sẽ dễ khơi dòng như vậy. Trong lịch sử, ở tỉnh Yến Bắc từ trước tới nay chưa từng có cục Tài Chính nào sẽ đem tiền lương phát ra một lần nữa. Cũng bởi vì từ trước tới nay chưa từng ban Tài Chính nào lại ngang nhiên tham ô khoản tiền này.
Thường Vân nói.
- Đừng nghĩ loạn. Cũng không phải trong tỉnh. Lần này là đi kinh thành.
Tô Mộc cười nói.
- Kinh thành!
Thường Vân lập tức sửng sốt.
Đừng nói là đi lên tỉnh, cho dù là đi tới Thương Thiện, Thường Vân cũng không cho rằng Tô Mộc có thể lấy được tiền. Mà bây giờ Tô Mộc nói là đi tới đâu? Không ngờ hắn bảo là muốn đi kinh thành. Đi kinh thành đòi số tiền này, lấy thân phận một đơn vị hành chính cấp huyện qua đó, có thể được sao?
Đây quả thực là làm trò cười đi?
- Tô bí thư, cần dẫn theo vài người!
Thường Vân lại không nói thêm điều gì nữa. Nếu Tô Mộc đã nói như vậy, chứng tỏ hắn thật sự có lòng tin có thể làm được chuyện này. Điều mình phải làm chính là phục tùng.
Không có lãnh đạo nào thích ở bên cạnh mình có một người luôn giơ tay múa chân!
- Không cần nhiều. Anh và một tài vụ nữa là được.
Tô Mộc nói.
- Được, vậy tôi đi tìm người!
Thường Vân nói.
- Đêm nay chúng ta sẽ lên đường. Lái xe đi, đại khái gần năm giờ là có thể đến kinh thành. Như vậy, anh lấy một chiếc xe từ ban Tài Chính huyện. Chỗ tôi có một chiếc. Hai chiếc xe của chúng ta sau một giờ sẽ rời đi. Không có vấn đề chứ?
Tô Mộc nói.
- Không!
Thường Vân quyết đoán nói.
Khi Thường Vân bắt đầu đi làm việc, Tô Mộc nhìn Mộ Bạch, mỉm cười hỏi:
- Có phải cảm thấy kỳ quái, tại sao tôi phải lựa chọn Thường Vân này hay không?
- Bí thư làm như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của bí thư.
Mộ Bạch nói.
- Đừng như vậy. Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi. Đối với người khác tôi có lẽ sẽ không nói, nhưng đối với anh lại khác. Giống như thời điểm trước khi tôi dùng anh đã nói vậy, nếu như anh thông minh đủ chăm chỉ, tôi sẽ cho anh cơ hội.
Tô Mộc cười nói.
- Đa tạ bí thư!
Mộ Bạch vội vàng nói.
Tô Mộc cầm ly trà trước mặt lên, uống một ngụm sau chậm rãi nói:
- Đúng vậy. Trước đây trong ban Tài Chính huyện còn có hai Phó trưởng ban biểu đạt ý tứ muốn đứng vào hàng ngũ của tôi. Vậy vì sao tôi lại lựa chọn Thường Vân này. Đó là bởi vì. . .
Danh Sách Chương: