Hạ Tiểu Xuyên thất kinh hô lên, hiện tại hắn mới ý thức được tình hình có cái gì không đúng, tại sao cho đến hiện tại, người của hắn vẫn không có người nào lộ diện, còn Lý Đạt vừa mới đi ra, nơi này phát sinh chuyện lớn như vậy, động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ Lý Đạt cũng không biết trở lại sao? Lẽ nào nói tất cả đều đã bị Tô Mộc…
Nghĩ đến hậu quả kinh khủng này, trên mặt Hạ Tiểu Xuyên nhất thời lộ ra một loại sợ hãi:
– Ngươi đã giết tất cả bọn họ? Ngươi chính là tội phạm! Thẹn cho ngươi còn là cán bộ quốc gia, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
– Ta dĩ nhiên biết ta đang làm gì, nhưng so với ta đang làm gì, chính là ngươi, ta cảm thấy có một số việc nên nói chuyện với ngươi rồi.
Đáy mắt Tô Mộc chớp động vẻ tàn nhẫn nói.
– Ngươi muốn làm gì?
Hạ Tiểu Xuyên thất thanh nói, cổ tay vẫn đang không ngừng chảy máu, loại đau đớn đến từ xương tủy, thật sự khiến cho Hạ Tiểu Xuyên cảm giác như bị hành hạ.
– Không ai sau khi thương tổn người thân bên cạnh ta vẫn có thể bình yên vô sự, ngươi nói ta muốn làm gì? Không phải ngươi luôn đợi ta sao? Hiện tại ta đang đứng trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn đứng lên giết chết ta sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn để cho ta run rẩy trong thống khổ sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy ta quỳ trước mặt ngươi sao?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Muốn, ngươi nghĩ ta không muốn sao, ta rất muốn!
Nhưng ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Ta có thể đứng lên sao?Nếu ta có thể đứng lên, cần gì phải ở chỗ này nói nhảm nữa! Ta sớm đã hành hạ ngươi đến chết rồi! Ta muốn dùng tất cả thủ đoạn ta có thể biết hành hạ ngươi, tàn phá ngươi!
– Quan Ngư, chuyện kế tiếp có chút tàn nhẫn, em ra ngoài đi. Phía ngoài có người chờ, em ở cùng hắn.
Tô Mộc nói.
– Được!
Quan Ngư gật đầu, nàng cũng không phải sợ, mà bởi vì không muốn nhìn. Nàng không muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên thêm một lần nào nữa!
Khi Quan Ngư đi ra cửa lò gạch, Triệu Vô Cực đã ở phía ngoài chờ đợi. Quan Ngư biết hắn là tài xế của Tô Mộc, nhưng tài xế có thể xuất hiện ở chỗ này, bản thân đã nói lên Triệu Vô Cực không đơn giản. Sau khi Quan Ngư đi tới, không có ý tứ nói chuyện, yên lặng đứng một chỗ.
A!
Sau khi Quan Ngư đứng lại, trong lò gạch liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Triệu Vô Cực phát hiện Quan Ngư có chút biến sắc, lạnh lùng nói:
– Trên thế giới này chưa bao giờ có cái gọi là công bằng, pháp tắc duy nhất chính là mạnh được yếu thua, chính là khôn sống mống chết. Cô không cần cảm thấy khổ sở vì Hạ Tiểu Xuyên, bởi vì người như hắn, nếu rơi vào trong tay tôi sẽ sống không bằng chết.
– Tôi không khổ sở vì Hạ Tiểu Xuyên, người cặn bã giống như hắn, tôi chỉ hận không khiến hắn chết sớm hơn một chút. Tôi chỉ là có chút không thích ứng mà thôi. Tôi không sao.
Quan Ngư hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói.
Đúng lúc này, ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất, cả vùng đất chìm vào trong đêm tối.
Màn đêm luôn có thể che giấu rất nhiều tội ác, màn đêm như vậy thường thường là thiên đường đối với những kẻ sa đọa. Đối với Tô Mộc hiện tại lúc này chính là thiên đường của hắn. Đối đãi với loại người bại hoại như Hạ Tiểu Xuyên. Hắn không có bất kỳ thương hại. Vừa rồi những lời hắn nói với Quan Ngư, nếu hắn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối đều được thực hiện.
Nếu như vậy, Quan Ngư chẳng những bị chà đạp, còn bị giết chết, ngay cả Tô Mộc cũng sẽ bị giết chết. Còn cả Triệu Vô Cực cũng đừng hòng chạy trốn khỏi oanh tạc của thuốc nổ. Nếu người khác đã muốn giết chết mình, Tô Mộc cũng không cần phải nhiều lời với hắn.
Trò chơi ép hỏi mặc dù cần thiên phú, nhưng chỉ cần lòng dạ độc ác, không sợ đối phương không nhận tội.
Hạ Tiểu Xuyên là một người rắn rỏi sao? Rất hiển nhiên không phải!
– Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hạ Tiểu Xuyên hung dữ nói.
– Ta muốn biết hóa chất Húc Thịnh rốt cuộc là xí nghiệp như thế nào, ta muốn biết phía dưới nhà máy của các ngươi chính là xưởng sản xuất thuốc độc làm thế nào vận chuyển, ta muốn biết ma túy các ngươi sản xuất sẽ tiêu thụ như thế nào, con đường tiêu thụ và thương nhân tiêu thụ, còn cả quan hệ giữa hóa chất Húc Thịnh và huyện Hoa Cổ là như thế ào. Tóm lại, ta muốn biết, ngươi nên có ấn tượng đại khái đi?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Ngươi?
Hạ Tiểu Xuyên thật sự chấn động, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại biết rõ hóa chất Húc Thịnh như vậy, ngay cả nhà xưởng sản xuất ma túy dưới đất hắn cũng biết.
Nói hay không? Nếu không nói sẽ phải thừa nhận hành hạ, hiện tại đã bị Tô Mộc chém rụng một cánh tay, nếu tiếp tục cứng đầu…, sợ rằng Tô Mộc có thể hạ tử thủ. Nhưng nếu như nói, Hạ gia có thể hoàn toàn xong đời. Quan hệ giữa hóa chất Húc Thịnh và Hạ Sơn là ràng buộc trực tiếp nhất. Nếu chuyện giữa hóa chất Húc Thịnh và Hạ Sơn bị điều tra, Hạ gia còn có thể tồn tại hay không?
Hạ Sơn bị đổ, Hạ gia sẽ tồn tại như thế nào?
Hạ Tiểu Xuyên chính là mâu thuẫn như vậy!
– Nói hay không?
Tô Mộc cũng không kiên nhẫn ở đây chờ đợi, hiện tại trong thành phố không chừng loạn thành cái gì gì, hắn phải làm xong chuyện này trước khi bọn Đỗ Dã chạy tới.
– Không nói!
Hạ Tiểu Xuyên cuối cùng vẫn lựa chọn không nói, bởi vì chỉ có không nói hắn mới có thể tiếp tục sống, hắn không tin Tô Mộc dám ở chỗ này giết chết hắn, nếu như vậy, Tô Mộc tuyệt đối đừng hòng chạy thoát.
– Được rồi, tiểu tử ngươi đúng là ngoan độc, như vậy cũng không nói sao? Được, ngươi không nói cũng không cần phải nói, ta không hỏi nữa. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi giấu đồ ở đâu sao? Ngươi cho rằng ngươi giấu rất kín sao? Lý Đạt đã nói cho ta biết. Ngươi cứ ở đây chờ chết đi.
Tô Mộc đứng lên, hung hăng giẫm lên bắp chân Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng nói.
Lý Đạt nói? Hạ Tiểu Xuyên căng thẳng nhìn Tô Mộc:
– Không thể nào, Lý Đạt không thể biết đồ đạc của ta để ở đâu. Ngươi tuyệt đối đang gạt ta, Tô Mộc, ngươi mau gọi xe cứu thương tới đây cho ta. Ta sắp không chịu được rồi, ngươi phải biết rằng, nếu ta chết ở chỗ này, ngươi chính là hung thủ giết người.
Thành!
Khi Hạ Tiểu Xuyên đang lớn tiếng kêu gào, quan bảng trong đầu Tô Mộc chợt bắt đầu xoay tròn, tất cả tư liệu liên quan đến Hạ Tiểu Xuyên đều nhất loạt bày ra. Độ thân mật của người này đối với Tô Mộc quả nhiên là không, mà điều khiến Tô Mộc kích động nhất chính là, thật sự tìm được bí mật của hắn.
Bí mật của hắn hiển lộ ra tin tức: ta giấu đồ phía dưới cây đại thụ ở đằng sau biệt thự, không có ai biết. Lý Đạt là thứ gì, tại sao hắn có thể biết, tuyệt đối không thể biết!
Lúc trước Tô Mộc đe dọa Hạ Tiểu Xuyên như vậy, là muốn thông qua phương thức như thế nhận được tư liệu mình muốn. Bây giờ xem ra quả nhiên có hiệu quả, Hạ Tiểu Xuyên thật sự không ngăn cản nổi, chủ động để lộ ra bí mật trong lòng.
Tô Mộc biết người giống như Hạ Tiểu Xuyên, trong tay luôn giữ lại vài lá bài tẩy bảo vệ tính mạng của hắn. Lá bài tẩy này cũng không phải phòng bị người nào, mà là để khi chính thức gặp phải nguy hiểm, có thể tạo thành một loại uy hiếp, từ đó giữ được tính mạng của mình.
– Ai nói ta muốn giết ngươi? Ngươi cứ ở đây đi, rất nhanh sẽ có người tới tìm ngươi. Về phần ngươi có thể còn sống trước khi bọn họ đến hay không, thì phải xem vận khí của ngươi.
Tô Mộc vừa nói vừa đi ra ngoài.
Điều này khiến cho Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ Tô Mộc thật sự bỏ qua cho mình hay sao? Không được, nếu Tô Mộc cứ như vậy, mình tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này. Đợi đến khi có người tới cứu mình? Xin lỗi, nếu như vậy, sợ rằng mình cũng không đợi được nữa. Với tốc độ chảy máu như vậy, Hạ Tiểu Xuyên cảm giác tính mạng của mình đã bắt đầu tiến tới gần tử vong.
Dừng ở chỗ này thêm một lát cũng sẽ cảm giác là một tai nạn.
– Không được, ngươi không thể rời khỏi như vậy!
Hạ Tiểu Xuyên gấp giọng hô:
– Ngươi không phải muốn biết những chuyện này sao? Được, ta nói, chỉ cần là chuyện ngươi muốn biết, ta sẽ nói ra!
Trì hoãn thời gian!
Hiện tại Hạ Tiểu Xuyên chỉ có thể thông qua phương thức như vậy trì hoãn thời gian, về phần làm sao trì hoãn chính là nói thật thật giả giả. Về phần sau khi trì hoãn có thể có người tới cứu hay không, cũng không phải là chuyện bây giờ có thể suy nghĩ.
Cứ giữ được tính mạng trước rồi nói sau!
– Vậy thì nói đi!
Tô Mộc lặng lẽ mở điện thoại, bắt đầu ghi âm.
– Hóa chất Húc Thịnh đúng là như ngươi nói, chỉ là che dấu mặt ngoài, tất cả xe của hóa chất Húc Thịnh đều là công cụ chuyển vận của nhà xưởng sản xuất ma túy. Những thứ gọi là chất hóa học cũng là che dấu, dựa vào những thứ đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Cả hệ thống internet của nhà xưởng sản xuất ma túy cũng vận chuyển như vậy…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt đã qua mười phút.
Mười phút có thể phát sinh rất nhiều chuyện, nói thí dụ như đoàn xe của Chu Phụng Tiền đã cách huyện Hoa Cổ chỉ còn một đoạn, nói thí dụ như Đỗ Dã đã tìm được địa điểm Quan Ngư bị bắt cóc, đang điều binh khiển tướng, nói thí dụ bên trong lò gạch cũ đột nhiên vang lên âm thanh kỳ quái.
Tí tách tí tách!
– Triệu ca, anh có nghe thấy thanh âm gì không?
Quan Ngư đột nhiên xoay người hỏi.
Triệu Vô Cực đã sớm lưu ý đến những âm thanh này, chợt xoay người xông về phía trước, lúc này hắn đã không còn để ý thanh âm từ chỗ nào vọng lại, hắn chỉ biết vội vàng vọt vào lò gạch.
– Tô Mộc, đừng dây dưa nữa, nhanh rời đi thôi!
Triệu Vô Cực la lớn.
– Tại sao?
Tô Mộc có chút không giải thích được.
– Không cần quan tâm, mau rời đi thôi!
Triệu Vô Cực hét lớn.
Tô Mộc biết tình thế nguy cấp, làm sao còn dám chần chờ, vội vàng đuổi theo Triệu Vô Cực chạy ra ngoài lò gạch. Đợi sau khi ra ngoài, liền khiêng Quan Ngư vội vàng chạy đi.
Thanh âm bên trong lò gạch, Tô Mộc cũng đã nghe được, đây rõ ràng là thanh âm của bom hẹn giờ.
Hạ Tiểu Xuyên chết tiệt, đây là ngươi muốn mua dây buộc mình!
– Cứu ta, cứu ta!
Hạ Tiểu Xuyên làm sao có thể không biết đây là chuyện gì, hiện tại hắn cũng biết thanh âm này là cái gì, nhưng đáng tiếc hắn chảy máu quá nhiều, chỉ có thể dãy dụa đứng lên, kéo thân thể từng bước đi ra ngoài.
– Lý Đạt chết tiệt, ngươi lại dám đặt bom hẹn giờ, ngươi là muốn nổ chết chúng ta sao!
Ầm!
Khi Tô Mộc mới vừa chạy khỏi lò gạch không xa, xuất hiện phía trước một khe nước, phía sau nhất thời vang lên một trận nổ mạnh kinh thiên.